Thẩm Chi Mi nói thêm rất nhiều với Thẩm Tinh Không nữa, ý của bà ta rất rõ ràng rồi, chính là muốn cô nhìn cho rõ, bên cạnh luôn có một ứng viên sáng giá mà cô không hề để ý tới.
Thẩm Tinh Không gãi gãi đầu, Thẩm Chi Mi nhìn cô: “Anh họ cháu cũng muốn tới thăm cháu đấy, thế nhưng bài vở nhiều, nên cô đã bảo nó hôm khác đến tìm cháu, mang cho cháu ít sách hay gì đó, cháu muốn gì thì hãy cứ nói với anh họ, nó sẽ giúp cháu làm, anh họ cháu ưu điểm khác thì không có nhưng đối với con gái á, chu đáo lắm, đến cô lắm lúc còn thấy ghen nữa là...”
Thẩm Tinh Không miệng khẽ cười gượng gạo: “Cô, cháu biết rồi, có điều cháu cũng không cần gì cả, không làm phiền tới anh họ nữa, chẳng phải là bài vở anh ấy bận lắm à?”
Thẩm Chi Mi lại cười lúng túng: “Bận hơn nữa thì cũng phải đáp ứng yêu cầu của cháu chứ! Cháu cứ tìm nó, không sao cả! Cháu có số điện thoại của nó không? để cô viết cho cháu....”
Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Mi vội vàng lấy túi ra tờ giấy nhớ, cô lạnh lùng ngồi trên giường cũng chẳng thèm đưa tay ra đỡ lấy.
Thẩm Chi Mi đặt tờ giấy nhớ trên đầu giường của cô, lại nói thêm: “Đừng quên đấy, gọi điện cho anh họ, nó đặc biệt nhớ cháu lắm, lần này không đến được trong lòng nó cảm thấy áy náy lắm.”
Thẩm Tinh Không nhìn bà ta, cảm thấy con người có lúc thay đổi còn nhanh hơn cả là diễn viên trong Kinh kịch. Có những lúc người ta sẽ chế giễu bạn, chỉ muốn giẫm bạn xuống chân, có những lúc đột nhiên lại cười nói vui vẻ với bạn, nịnh hót bạn làm người khác nổi hết da gà lên.
Cô nghĩ Thẩm Chi Mi cố gắng thể hiện những điều tốt của Hiên Trình Tiến chắc là có ý đồ gán ghép bọn họ.
Thế này thì đúng là.....ông nội mà biết chắc tức chết mất?
Có điều, dường như ở cùng với Hiên Trình Tiến còn khiến người khác dễ chấp nhận hơn là ở cùng với Thẩm Chi Diệu....
Cô nằm ở đó, trong lòng đang nghĩ vu vơ.
Thẩm Chi Mi thấy cô không hứng thú lắm, bà ta lại nhấn mạnh một lần nữa là nhớ gọi điện thoại, sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh đi tìm Thẩm Tín Dương.
Thẩm Tinh Không thấy mọi người đều đi hết rồi, cô đắp chăn lại, nhắm mắt vào nằm nghỉ ngơi.
*******
Thẩm Tinh Không đã phải trải qua mấy ngày rất khó chịu, mới đầu cô không thể ăn cơm chỉ được uống nước cháo rồi có thể ăn ít cơm một, mấy ngày đó cô mệt tới mức hai mắt xanh hết cả đi.
Cũng may Thẩm Chi Diệu cho người chuẩn bị cho cô ba bữa ăn cẩn thận, tuy cô ăn uống đơn giản nhưng cũng may đều là những đồ ăn ngon.
Sau khi có thể di chuyển, cô đã cân nhắc để đi tìm A Tiến, mấy ngày không gặp anh, cô sợ anh lại bị y tá trưởng ép ăn thịt mỡ, cô cầm đồ ăn ở nhà mang tới đi tìm anh.
Cô y tá coi cửa sống chết không cho cô vào trong, chỉ nói Thẩm tiên sinh đã dặn dò, không cho bất cứ người nào vào thăm.
Thẩm Tinh Không muốn xông vào nhưng vết thương của cô vẫn còn rất đau, cô lại sợ Thẩm Chi Diệu biết sẽ không vui, A Tiến lại còn phải chịu nạn cùng cô vì thế cô chỉ biết ôm đồ ăn quay về.
Về tới phòng, thấy Thẩm Chi Diệu đang sầm mặt đợi cô.
Thẩm Tinh Không giật mình, cô nhìn anh.
“Đi tìm A Tiến rồi à?” anh lạnh lùng hức một tiếng rồi cười: “Bị từ chối không cho vào?”
Thẩm Tinh Không vừa nhìn nét mặt đắc chí của anh cô liền biết lý do là gì, cô đặt đồ ăn xuống, nhìn anh: “Chú cố ý đúng không! chú cố ý không cho cháu gặp A Tiến có đúng không?”
Thẩm Chi Diệu nhướn mày, khẽ nhếch cười, nhìn cô: “Đúng, tôi định cho cậu ta nghỉ phép dài hạn, cậu ấy đã một thời gian dài chưa về nhà và tụ họp với người nhà, ngày mai tôi sẽ để cậu ấy quay về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Thẩm Tinh Không nghiến răng, nhìn anh cười giống như một con hồ ly tinh lõi đời, cô tức giận: “Chú cho anh ấy nghỉ dài hạn? Là trừng phạt anh ấy à? Chú lại tốt tới mức đột nhiên cho anh ấy về nhà?”
Thẩm Chi Diệu khẽ nhướn mày: “Dù sao thì tôi cũng đã sắp xếp công việc của công ty, mấy ngày nay sẽ ở trong nhà, cậu ấy cũng không cần đi theo tôi, về nhà nghỉ phép càng tốt có đúng không?”
Thẩm Tinh Không chân lùi về phía sau khi nhìn thấy anh cởi áo vest khoác ngoài ra và đi về phía mình, cô hỏi cảnh giác: “Chú....làm cái gì đấy?”
Thẩm Chi Diệu tiến lại gần luồn một tay vào eo cô, động tác anh nhẹ nhàng khắc chế bế cô lên, đi ra ngoài cửa, anh cúi thấp đầu xuống nhìn cô, thần sắc nhìn có vẻ xấu xa: “Về nhà, bác sĩ nói em có thể về nhà dưỡng bệnh.”
Thẩm Tinh Không vung vung hai chân: “Không về! Không về nhà! Chú bỏ cháu ra!”
Thẩm Chi Diệu thấy cô vùng vẫy, anh phẫn nộ gầm lên: “Đừng động đậy! cẩn thận vết thương bung ra!”
Thẩm Tinh Không đẩy tay vào ngực anh, trong lòng cô nghĩ, bung ra càng tốt, ở lại trong bệnh viện cũng không cần ở nhà với anh.
Thẩm Chi Diệu vừa nhìn đã nhìn ra cái chủ ý đó của cô, đôi môi ấm nóng của anh liền ghé sát tới bên tai mẫn cảm của cô, anh lạnh lùng hức một tiếng bên tai cô: “Em cứ động thử một lẫn nữa xem, em xem tôi sẽ trị em thế nào!”
Thẩm Tinh Không sợ hãi, cảm giác tê dại truyền từ tai tới từng tế bào trong cơ thể.
Cô biết anh không dám ở trước mặt mọi người có hành động gì quá đáng, nhưng cô rất sợ, vì thế cô liền ngoang ngoãn ngả vào lòng anh, giống như một con mèo con ngoan ngoãn nghe lời không dám động đậy gì.
Thẩm Chi Diệu bế cô đi vào thang máy, anh bảo cô ấn số, cô bĩu môi rồi cũng đưa tay ra ấn.
Thẩm Chi Diệu nhìn khuôn mặt tức giận hậm hực của cô, anh nheo mắt lại, miệng khẽ nở một nụ cười.
Sau khi chiếc xe đỗ lại trước cửa Thẩm gia, Thẩm Chi Diệu xuống xe trước, đưa tay ra đỡ Thẩm Tinh Không xuống, anh bế cô lên bậc thang.
Thẩm Tinh Không dựa vào lòng anh, trên đường đi anh ép chặt lấy cô không cho cô rời khỏi lồng ngực anh. Nhiệt độ nóng ấm của cơ thể truyền ra qua chiếc áo sơ mi của anh sưởi ấm cho khuôn mặt cô.
Thẩm Tinh Không nhìn cánh cửa càng lúc càng gần, cô có một cảm giác lo lắng sợ hãi, cô và người đàn ông này cùng nhau quay về ngôi nhà thuộc về bọn họ.....
Ngôi nhà của bọn họ.....
Con tim cô đập thình thịch.
Đôi bàn tay bất giác ôm chặt lấy cổ anh.
Lên tới lầu, Thẩm Chi Diệu đưa Thẩm Tinh Không về phòng, anh đặt cô lên giường, đắp chăn lại cho cô, vỗ nhẹ vào đầu cô anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Nằm xuống, muốn gì thì tôi sẽ chuẩn bị cho em.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ vài giây rồi nói: “Chú gọi chị Hoan tới đây được không, cháu muốn nhờ chị ấy giúp cháu làm vài việc.....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại nhìn cô.
Thẩm Tinh Không né đi ánh nhìn của anh, cố nhắm mắt vào giả vờ ngủ.
Thẩm Chi Diệu đứng lên, đi ra khỏi căn phòng đi tìm chị Hoan.
Chị Hoan là người làm khá già của nhà cô, Thẩm Tinh Không coi chị thân thiết như cô mình.
Chị ta bước vào, nhìn Thẩm Tinh Không, đưa tay vuốt lên khuôn mặt hốc hác của cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì? Tôi đi làm cho cô.”
Thẩm Tinh Không cắn môi: “Mấy ngày hôn nay em chưa tắm, trên người thấy ngứa ngáy lắm rồi....em muốn....”
“Không được....” Thẩm Tinh Không còn chưa nói dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói phủ định lạnh lùng.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Chi Diệu đứng ở cửa, lạnh lùng nói với cô và chị Hoan.