Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 105

Buổi sáng khi Thẩm Tinh Không ngủ dậy thì Thẩm Chi Diệu không ở nhà.

Một mình cô ăn cơm, cô nhìn người làm, do dự hồi lâu cô mới hỏi Thẩm Chi Diệu đi đâu rồi.

Người làm cười cười nhìn cô, chỉ nói, tiên sinh cùng với lão tiên sinh đi gặp bác sĩ Michael rồi.

Thẩm Tinh Không ồ một tiếng rồi cúi đầu xuống lặng lẽ ăn cơm.

Ăn cơm xong, một mình cô bí bách ở trong phòng rất khó chịu, cô mặc một chiếc áo khoác len rồi đi xuống lầu vận động, trời mùa thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh nhanh hơn.

Cô từ trên lầu đi xuống, đi men theo con đường đá trên cỏ ra sân sau.

Phía đó là nơi của Thẩm Chi Diệu, chó hay những thứ khác của anh đều ở đó, cô rất ít khi tới.

Thẩm Tinh Không cho tay vào túi áo, gió thổi luồn vào mái tóc dài của cô.

Cô nhìn những chiếc lá vàng rơi xuống, trong lòng không biết tại sao đột nhiên cảm thấy thật trống rỗng.

Mấy con chó Mastiff nghe thấy có tiếng bước chân liền xổ ra phía cửa lồng sắt, hướng về phía cô sủa vang kinh thiên động địa.

Cô có chút sợ hãi, bước chân lùi về phía sau, nhưng cô lại nghĩ chiếc lồng sắt chắc chắn thế bọn chúng chắc không chạy ra ngoài được đâu chứ?

Nhớ lại cái đêm ngày hôm đó, mấy con chó khát máu này đã không chút nêt tình mà cắn nát hai cánh tay của Trì Hạo.

Cô cầm lấy một hòn đá nhỏ, ném vào trong chiếc lồng cho bõ tức.

Bọn chúng lại sủa điên cuồng hơn, cô đứng đó nhìn bọn chúng gân cổ lên sủa như rất muốn ra ngoài, không biết tại sao cô lại nghĩ tới bản thân mình.

Bản thân mình dường như không có gì khác với bọn chúng.

Bị nhốt trong lồng, rất muốn ra ngoài nhưng lại bị khóa chặt lại.

Hơn nữa, rời đi rồi thì lại có thể đi đâu chứ?

Cô cúi đầu thở dài một tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy một khoảng trời đậm sắc thu trong sân.

Chẳng bao lâu đám Mastiff đó lại sủa ầm lên.

Cô quay đầu lại nhìn, liền thấy một thanh niên cao lớn đang rụt rè đi về phía mình.

Cô nheo mày lại nhìn khuôn mặt có chút sợ hãi của Hiên Trình Tiến.

Gãi gãi đầu, Hiên Trình Tiến nhìn Thẩm Tinh Không thấp giọng nói: “Tinh Không, chúng ta đi về phía trước nói chuyện được không? những con chó này đáng sợ quá!”

Thẩm Tinh Không nghĩ con người này đúng là mặt dày.

Lần trước cô và anh ta đã xảy ra chuyện khôn muốn nhìn mặt nhau nữa rồi mà bây giờ anh ta vẫn còn dám tới tìm cô.

Cô chẳng thèm để ý tới anh ta, nhấc chân đi về phía lồng chó.

Hiên Trình Tiến nhìn mấy con chó ghớm ghiếc đáng sợ đó, anh ta mạnh dạn nói.

“Tiểu Tinh, lần trước anh cãi nhau với em không phải anh cố ý nói những lời đó đâu, anh vẫn rất quan tâm tới em! Bằng không việc gì anh phải đem ý đồ nuốt chửng công ty của Thẩm Chi Diệu nói cho em chứ? Em.....”

Thấy cô chẳng thèm để ý tới mình, Hiên Trình Tiến chỉ có thể lấy dũng khí tiến lại gần, nhìn cô: “Mấy ngày hôm trước anh có việc không tới thăm em, hôm nay đặc biệt tới đây một chuyến, vết thương của em hồi phục thế nào rồi?”

Thẩm Tinh Không nghĩ trong lòng, chắc là anh sợ nhìn thấy Thẩm Chi Diệu nên mới tranh thủ lúc người ta không có nhà để tới, cô lạnh lùng đáp lại: “Không sao rồi.”

Hiên Trình Tiến nhìn những con chó kia với ánh mắt đề phòng, nuốt nước bọt anh ta nói: “Vậy em có thể đi lại được không? anh đưa em đi dạo? Anh lái xe tới, em có muốn ra ngoài lượn vài vòng không?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy bực mình, cô lắc đầu: “Không muốn đi, lạnh lắm.”

Hiên Trình Tiến nhìn ra cô đối xử lạnh nhạt với bản thân mình, trong lòng nhớ tới việc mẹ mình dặn dò, nhất định phải mặt dày để kéo được cô về tay mình, như vậy thì vạn sự đều không còn khó khăn nữa. 

Anh ta kìm nén sự bực dọc, anh ta cười cười với Thẩm Tinh Không: “Vậy em về phòng đi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta về phòng nói chuyện? Đã lâu rồi anh không gặp em, nghe nói em nghỉ học rồi?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh ta.

Anh ta biết bản thân cô nghỉ học rồi, chắc là cũng biết lí do là gì chứ?

Cô nhớ tới những lời nói sắc sảo được dán trên bảng tin, cô cúi đầu, nhấc chân lên đá đá mấy viên sỏi rồi nói một tiếng ừm.

“Đúng, nghỉ học rồi, ghét ở cùng với những cậu ấm cô chiêu đó, bọn họ chẳng có chút tình người nào.”

Hiên Trình Tiến chỉ cảm thấy cô đang chế giễu bản thân mình, anh ta lúng túng hắng hắng giọng rồi nói: “Cũng không phải tất cả con nhà giàu đều thế, ví dụ như anh và em... ha ha.”

Thẩm Tinh Không cười lạnh lùng một tiếng, không đáp lại anh ta.

Hiên Trình Tiến thấy không có chuyện gì để nói, anh ta cũng không thể giữ khuôn mặt lạnh lùng được, vừa đi anh ta vừa rút trong túi đeo bên người một tờ báo, hức một tiếng rồi nói: “Tiểu Tinh, anh đã giúp em phản kích rồi, em xem tờ báo này anh mua từ Nhật Bản về, tên khốn nạn Lục Diễn Trạch đó vừa mới quay về Nhật không lâu đã đính hôn với một tiểu thư danh gia vọng tộc, căn bản không phải là em phản bội cậu ta trước, anh đã dán tờ báo lên trên bảng tin nhà trường rồi, anh tin những kẻ buôn chuyện kia đã đều nhìn thấy, sự thực bày ra trước mắt như thế xem bọn họ còn nói gì nữa.”

Thẩm Tinh Không đột nhiên rùng mình, cô đưa tay ra cướp lấy tờ báo, lật ra, liền nhìn thấy trên mặt báo là cảnh tượng của một lễ đính hôn.

Cô nhìn không hiểu, nhưng Hiên Trình Tiến lại có “lòng tốt” đã dùng bút đó khoanh những từ ngữ then chốt lại và dịch sang tiếng Trung rồi.

Cô cảm thấy máu trong toàn cơ thể đang dồn hết lên não, mặt cô đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào bức ảnh khổ rộng đó.

Trên đó là hình ảnh Lục Diễn Trạch với bộ lễ phục màu bạc, mái tóc được chải gọn gàng sạch sẽ, tuy trên mặt vẫn còn những nét trẻ trung của thanh niên nhưng đứng cùng cô gái bên cạnh anh thì đúng là làm cô nghĩ tới một từ: xứng đôi vừa lứa.

Cô gái đó nhỏ nhắn, không phải rất xinh đẹp nhưng nụ cười rất ngọt ngào và e thẹn.

Hơn cô rất nhiều rồi, cô ở trước mặt anh lúc nào cũng bướng bỉnh và đành hanh.

Bàn tay cầm tờ báo của Thẩm Tinh Không buông thõng xuống, cô thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Cô tưởng bản thân mình che giấu rất tốt, không nghĩ, cũng không nhắc tới thì sẽ quên đi nhưng thực ra không phải.

Vừa nhìn thấy tờ báo cô liền nhớ lại những ngày ngắn ngủi được ở bên anh.

Anh nói, không sợ, đợi cô lớn em anh sẽ cưới cô.

Anh nói, không bán, anh muốn giữ lại cô bên mình, bao nhiêu tiền cũng không bán.

Anh còn nói rất nhiều rất nhiều nữa.....

Hai mắt cô nhòe đi, đột nhiên lại nghĩ tới anh cũng đã nói, anh không có nhiều thời gian để làm liều với cô.

Anh nói, Thẩm Tinh Không, em đúng là ngốc thật đấy!

Anh nói, cảm giác bị người khác đánh vào xuống địa ngục rất khó chịu?

Bàn tay Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy tờ báo, cô cúi đầu xuống, hai hàng mi mắt đang run lên.

Hiên Trình Tiến thấy cô như vậy, chân tay luống cuống không biết nên làm gì, anh vội nói: “Tinh Không, anh không phải là cố ý kích động em đâu, anh chỉ muốn cho em nhìn rõ chân tướng sự việc thôi....người như cậu ta là một tên khốn, không đáng để em phải đau lòng, phải buồn như thế này....”

Hơi thở của Thẩm Tinh Không cũng run lên, bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm nhưng vẫn đang run lên như sắp rời ra.

Cô đột nhiên vứt tờ báo xuống đất, ấn tay vào vết thương ở bụng rồi chạy về phía cổng lớn.

Hiên Trình Tiến gọi cô.

“Tinh Không, em đi đâu!”

Thẩm Tinh Không quệt đi nước mắt trên má.

“Tôi phải tìm anh ấy hỏi cho rõ!”
Bình Luận (0)
Comment