Thẩm Chi Diệu bước đi rất vội, bùn đất bắn cả lên đôi giày bóng loáng và quần anh, anh chẳng quan tâm, vẫn sải bước tiến vào trong nhà kho, nhìn một đống lộn xộn bên trong anh đột nhiên tức giận, quay sang gầm lên với mấy người quản lý đứng bên cạnh: “Tôi thuê các người để các người nửa đêm gọi điện thông báo với tôi là nhà kho bị tràn nước vào à?”
Nhân viên quản lý vội lau mồ hôi: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi cũng đã tuần tra tầng chống nước....thế nhưng mưa to quá, hồ cá từ phía trên bị tràn ra nên đột nhiên nước chảy xuống, chúng tôi không ngăn lại được....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, sự bất mãn, lạnh lùng và hết kiên nhẫn của anh làm cho những nhân viên thấy lạnh hết cả người.
Thẩm Chi Diệu cởi chiếc áo ngoài đã hơi ướt ra, anh xắn tay áo lên, mặc chiếc áo mưa nhân viên đưa tới vào, lội dưới bùn nước bẩn thỉu đi vào nhà kho đang ngập trong nước.
Nhà kho này đang chưa các sản phẩn về rượu mà siêu thị phân phối của Tín Dương cần vào thời gian tới, những chiếc hộp phía dưới đã hoàn toàn nát hết rồi, những chai rượu đều bị trượt qua ngoài hòa lẫn vào với bùn đất.
Thẩm Chi Diệu vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu, nhà kho này rất rộng, bị nước ngập thế này thì dường như đã cướp đi mất cả hơn ngàn thùng rượu hảo hạng.
Nước vẫn đang dâng lên, anh chưa hề truy cứu trách nhiệm, anh cho gọi nhân viên tới để cùng nhau chắn các cửa tràn nước vào và thoát nước ra bên ngoài.
Khi Amanda kịp tới nơi thì toàn thân anh đã toàn là bùn đất rồi, chiếc áo sơ mi màu trắng đã trở thành một màu hoàn toàn khác. Cô vội vàng cầm khăn tay lau mặt cho anh, Thẩm Chi Diệu giật lấy chiếc khăn lau qua một lượt rồi quay đầu sang nhìn cô: “Có phải không?”
Amanda lắc đầu: “Không phải.”
Thẩm Chi Diệu thở phào một tiếng.
Amanda cười anh: “Em thấy trong sự việc này anh có chút căng thẳng hơi quá đáng.”
Thẩm Chi Diệu trả khăn tay lại cho cô rồi nói: “Bẩn rồi, ngày mai đền cho em cái khác, về đi, bẩn lắm.”
Amanda bĩu môi: “Vậy cũng không bẩn bằng quần áo anh. Ông chủ, em chỉ muốn nói một câu, chỉ là mưa to quá dẫn tới sự cố chưa không phải là do ai làm cả. Anh căng thẳng quá thần kinh sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng: “Em đã nhìn thấy cảnh bọn họ lột dao người sống ra chưa? Nếu rồi thì sẽ không chê anh lo lắng thừa thãi.”
Amanda mặt có vẻ sợ hãi: “Đừng có dọa người khác chứ....”
Thẩm Chi Diệu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, nhìn cô chằm chằm: “Em phải biết là từ trước tới giờ anh không nói dối.... thôi về nhà đi, sự việc này đừng có để người khác biết, coi như anh lo thừa vậy.”
Amanda nắm chặt lấy chiếc khăn tay, nhìn anh, thấp giọng xuống hỏi thấp thỏm: “Thực sự đáng sợ như vậy sao, vậy thì tiểu thư Tinh Không có phải sẽ rất nguy hiểm không?”
Thẩm Chi Diệu quay đầu sang nhìn nhân công đang cứu những thùng rượu, anh chỉ ừm một tiếng: “Có anh ở đây cô ấy sẽ không sao.”
Nói xong, anh đột nhiên gầm lên: “Nhấc hết lên, đừng có làm việc cà lơ phất phơ như thế!”
Amanda giật mình sợ hãi, lúc này đã thấy anh quay đầu sang chỉ đạo nhân công rồi.
Cô đứng ở cửa nhìn anh, thân thể cao lớn ngập trong bùn đất nhìn có chút nghiêng ngả, chiếc áo sơ mi thì bẩn hết rồi, mặt cũng bẩn nhưng vẫn không che đi được sự anh tú của anh.
Đặc biệt là câu nói vừa rồi “Có anh ở đây thì cô ấy sẽ không sao.....”
Cô nhìn anh, không biết tại sao, con tim lại dâng trào lên một cảm xúc thất vọng....
******
Sáng ngày hôm sau khi Thẩm Tinh Không tỉnh dậy thì Thẩm Chi Diệu cũng vẫn chưa về nhà.
Khi cô xuống tầng ăn sáng, người làm cũng không nhắc gì tới anh, cô cũng chẳng hỏi, trong lòng cô nghĩ chắc chắn là anh tới nhà bạn gái qua đêm rồi.
Chắc chê cô cản trở công việc nên mới không về nhà?
Cô vừa suy nghĩ lung tung vừa vội vàng ăn cho xong.
Học cả một buổi sáng, buổi chiều tới cô mới nghe thấy phía dưới nhà có tiếng xe.
Thẩm Tinh Không không động đậy, trong lòng đang nghĩ, trời sắp tối rồi còn về làm gì nữa?
Ngồi đã lâu rồi cũng đói, cô đi xuống dưới tìm thứ gì đó để ăn.
Những người làm không biết đi đâu hết rồi, cô cầm một quả táo cắn một miếng, liền nhìn thấy chị Hoan từ trên tầng vội vội vàng vàng chạy xuống, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Cô nhìn chị Hoan, giả vờ hỏi vô tư: “Chú Hai về rồi ạ?”
Chị Hoan cần lấy chiếc nồi, thở dài một tiếng: “ĐÚng thế, về rồi, trên người toàn là bùn đất, nghe đâu bảo là nhà kho bị ngập nước, làm việc bận tới bây giờ mới về, trúng gió nên sốt, bác sĩ vừa mới tới truyền nước cho tiên sinh....tôi đang nấu cho tiên sinh bát bánh trẻo, tiểu thư cô có muốn ăn không?”
Con tim Thẩm Tinh Không như bị thứ gì đó quật vào....
Anh đi tới nhà kho, chú không phải đi qua đêm với bạn gái....
Anh sốt rồi, đang phải truyền nước....
Cô đang đơ người ra thì chị Hoan đẩy cô ra ngoài: “Tiểu thư, cô về phòng đi, tôi nấu xong sẽ mang lên cho cô. Tôi bận muốn chết đi được đây.”
Thẩm Tinh Không lúng ta lúng túng đi ra khỏi nhà bếp, cô chậm rãi đi lên tầng, đứng ở cửa cầu thang cô nhìn về phía phòng của Thẩm Chi Diệu, cô có chút do dự, suy nghĩ một lát rồi cô thấy thôi bỏ đi, ạnh ốm cô tới thăm cũng chẳng có tác dụng gì, nói không chừng còn làm cho anh tức thêm.
Vậy là cô đi thẳng về phòng.
Đợi tới rất muộn thì bánh trẻo của chị Hoan mới được mang tới, Thẩm Tinh Không đói bụng sôi lên rồi.
Chị Hoan đặt bát bánh trẻo trên bàn cô, thở dài một tiếng: “Tiểu thư ăn đi, không đủ thì lại gọi tôi lấy thêm cho cô, còn nhiều lắm.”
Thẩm Tinh Không ngửi bát bánh trẻo thơm phức cô nhìn chị Hoan và nói: “mang cho chú Hai ăn đi!”
Chị Hoan chau mày lại với khuôn mặt đau khổ: “Tiên sinh ăn không nổi, vừa nãy mang vào một bát, ăn xong liền nôn hết ra rồi. ốm không nhẹ đâu, cơ thể tiên sinh khỏe mạnh thế mà còn thành ra như vậy, chắc đêm qua mệt quá đây mà.”
Thẩm Tinh Không húp sùm sụp, thần sắc có vẻ mất tập trung: “Ồ, vậy gọi bác sĩ tiêm cho chú ấy vài mũi....”
Chị Hoan lại thở dài: “Đừng nói linh tinh, có phải cứ thích tiêm là tiêm đâu! Tiên sinh quản lý công ty, quản lý Thẩm gia lại quản cả việc của cô nữa, đúng là vất vả quá mà, tôi nhìn mà cũng thấy thương.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Đầu tư thì mới có sinh lời chứ, nhà chú ấy ở, xe chú ấy lái, tiền chú ấy tiêu, đó đều chẳng phải là hồi báo à?”
Chị Hoan lắc đầu: “Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, không nói với cô nữa, tôi đi xem xem tiên sinh ngủ chưa! Cô à, không biết thương người chút nào cả!”
Thẩm Tinh Không thấy chị đi rồi đột nhiên lại chẳng muốn ăn nữa.
Tay khuấy khuấy bát bánh, cô thấp giọng lí nhí: “Không biết thương người?”
Buổi tối Thẩm Tinh Không cũng không có chút tinh thần học hành nào, cô ngồi xem ti vi nhưng cũng cảm thấy thật vô vị, lên mạng cũng không có cách nào để khiến con tim lặng xuống. Cô nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, cô nhìn ra ngoài cửa, do dự hồi lâu cô mới mở cửa đi ra.
Phòng của Thẩm Chi Diệu cách phòng cô rất xa – cả một hành lang dài, dường như là hai người ở hai đầu hành lang.
Cô đi về phía đó, ghé tai vào cửa chú ý lắng nghe, bên trong không có tiếng gì, người làm giờ cũng chỉ còn lại người trực ban, những người khác đều đi nghỉ hết rồi, bây giờ Thẩm gia không có tiếng động gì hết.
Cô đặt tay vào tay nắm của cánh cửa, trong lòng nghĩ tới lời chị Hoan nói rằng anh ốm cũng không nhẹ, sao lại ốm không nhẹ chứ? Cô đang nghĩ thì tay liền dùng lực vặn tay cầm cánh cửa mở ra.
Thẩm Tinh Không giật mình sợ hãi, cô không dám đóng cửa lại cũng không dám mở ra, cô cứ giữ tay ở đó không biết làm thế nào.
Đợi một lát, cũng không thấy Thẩm Chi Diệu lên tiếng mắng, cô liền thò đầu vào trong, liền nhìn thấy trong phòng tối om, người đàn ông nằm trên giường thở nặng nề, mang theo một chút khổ sở, nhìn bộ dạng anh ngủ không thoải mái chút nào.
Thẩm Tinh Không thấy anh ngủ say rồi mới to gan đi vào trong, mãi cho tới khi đi tới bên cạnh giường anh cũng chưa tỉnh lại, cô cúi đầu xuống, vừa mới ghé gần lại cô liền cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng phát ra từ người anh.
Cô sợ hãi, đưa tay đặt lên trán anh, quả đúng là sốt không nhẹ.
Tay cô luống cuống, đang định đứng lên đi gọi người, liền cảm thấy bàn tay mình bị ấn xuống, người đàn ông mơ màng nói lí nhí: “Đừng động đậy, ở đây thêm một lát.”
Con tim Thẩm Tinh Không đập rất nhanh, anh biết là cô?
Khi cô đang hoảng lại thì bàn tay anh đột nhiên bỏ ra, cả người anh nằm ở đó không còn chút sức lực nào, anh nói lí nhí: “Nóng quá chị Hoan, mở điều hòa đi....”
Thẩm Tinh Không thấy anh sốt tới mê sảng cả đi, cô thở dài một tiếng, quay người đi tới nhà vệ sinh rút chiếc khăn xuống. Cô nhớ anh từng nói, khi cô bị sốt anh đã bỏ cả buổi đàm phán làm ăn lớn chỉ để ôm cho cô ngủ, cô không còn nhớ nữa nhưng nỗi đau khổ và cảm giác khó chịu khi bị ốm thì cô vẫn còn nhớ mồn một.
Thẩm Tinh Không cầm chiếc khăn đã được dấp nước lạnh đặt lên trán anh, cô đảo mắt xung quanh tìm kiếm, cô cầm một chai rượu trắng từ tủ rượu của anh ra, lắc lắc lên rồi qiau trở lại cạnh giường, cô kéo chăn và áo anh ta, rót một ít rượu xoa xoa trong lòng bàn tay sau đó chà lên người anh.
Chạm vào làn da nóng hổi của anh, mặt Thẩm Tinh Không đỏ lên, trong lòng cô chỉ nghĩ, nợ một lần thì trả một lần, anh đã chăm sóc cô khi cô ốm, thì cô cũng chỉ chăm sóc đáp trả lại anh thôi....
Nếu sau này thi đỗ đại học rời đi rồi, hai người chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa, huống hồ anh ốm thành ra thế này, nhất định sẽ không nhớ sự việc ngày hôm nay đâu....
Nghĩ vậy cô liền yên tâm hơn, bắt đầu dùng rượu chà lên người anh giúp giảm nhiệt độ cơ thể.
Chắc là rất thoải mái, Thẩm Chi Diệu ho lên một tiếng, rồi hơi thở cũng dần dễ dàng hơn, anh đưa tay lên nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn anh gọi: “Tiểu Tinh....”
Tiếng gọi đó vô cùng nhẹ nhàng, mang theo vô số tình ý, Thẩm Tinh Không nghe mà con tim cô run lên, vội vàng bỏ tay anh ra, động tác tay cô được tăng tốc lên.