Trong lễ động thổ có rất nhiều người.
ở phía sau sân khấu, Thẩm Tinh Không vừa xắn tay áo lên vừa nheo mày nhìn Triển Lam: “Váy gì mà mỏng thế này không biết, bây giờ nhiệt độ đang âm mấy độ đấy!”
Triển Lam vừa vẽ mắt cho cô vừa nói: “Cố chịu một chút đi, dù sao thì đợi tới lúc cắt băng và lãnh đạo phát biểu xong cũng chỉ tầm 10 phút là kết thúc thôi. 100 tệ, như thế là đáng rồi.”
Thẩm Tinh Không nghe tiếng nhạc chúc mừng ở ngoài, lại nhìn những cô gái trẻ đang ở phía sau sân khấu thay quần áo, cô cảm thấy để sinh tồn thực ra không dễ dàng gì, bọn họ tầm tuổi với cô nhưng bọn họ đã đều bước một bước chân vào xã hội rồi.
Đội trưởng đội phục vụ gọi bọn họ bảo chuẩn bị xong chưa, sắp phải lên sâu khấu rồi.
Thẩm Tinh Không bắt đầu cảm thấy lạnh, cô co ro, có chút sợ hãi, cô cầm chiếc khay, nhìn Triển lam nói một câu: “Cuộc sống thật khó khăn vất vả.”
Triển Lam cười cô: “Cậu thôi đi, cậu chẳng phù hợp để nói những lời kiểu đó thế nào.”
Thẩm Tinh Không nhăn mặt lại, nghe tiếng nhạc vang lên, tất cả những cô gái như cô đều cùng nhau đi ra ngoài.
Vừa đi Triển Lam còn nhắc nhở cô: “Cậu đừng có mà vấp chân hay đột nhiên làm sao đấy nhé, lát nữa đứng trên đó đều là lãnh đạo và những ông chủ lớn, có lỗi gì là rắc rối to đấy.”
Thẩm Tinh Không lườm cô bạn: “Tớ cũng có phải con ngốc đâu.”
Đi ra ngoài, tất cả mọi người đều choáng hết cả đi.
Phía bên dưới là phóng viên báo chí đang hướng máy ảnh máy quay lên trên, sân khấu đứng khoảng mười mấy người, tất cả đều là những người quyền cao chức trọng, không thì cũng là những người giàu có, đều mặc những bộ vest phẳng lì, cái khí thế này đúng là khiến người ta có phần sợ hãi.
Sau tiếng nhạc quảng cáo là tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên, nói rằng lễ thức cắt băng khởi công chính thức bắt đầu.
Tất cả những lãnh đạo và ông chủ đứng thành một hàng, những cô gái kéo tấm băng màu đỏ lên đứng cạnh bọn họ.
Khi Thẩm Tinh Không đi ra, từ phía xa xa cô nhìn thấy một bóng dáng, lúc đó cổ họng cô khô cứng lại, cô cố tự nhủ với bản thân rằng cô nhìn nhầm rồi, không thể nào là anh, cô cũng không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm mặt chỉ đi theo người phía trước, cô sợ bản thân mình đi nhầm đường.
Theo thứ tự sắp xếp thì cô đứng trước một người mặc bộ vest màu nâu sẫm, cô càng tiến lại gần người đó cô càng cảm thấy nổi hết da gà lên, đi tới trước mặt người đó, tim cô dường như ngừng đập, cô cúi gằm mặt xuống nhìn vào chiếc kéo đặt trên khay trong tay, cô nói run run: “Tiên sinh, mời cắt băng.”
Người đàn ông đó nhìn cô một lát rồi mới đưa tay ra cầm lấy chiếc kéo, ánh mắt người đó sầm xuống, nhìn chằm chằm vào làn da dưới lớp vải mỏng đang nổi da gà lên của cô, môi mím chặt lại.
Thẩm Tinh Không không dám nhìn người đó, cô có chút hoảng loạn, làm rơi cả quả cầu đỏ xuống đất, cô giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, Thẩm Chi Diệu cũng đưa tay ra đỡ, hai bàn tay chạm vào nhau, Thẩm Tinh Không run bắn người, nhìn vào bàn tay với những ngón tay dài sạch sẽ đó của anh đang nắm lấy quả cầu đỏ đó rồi đặt vào chiếc khay của cô. Cô hít thở cũng cảm thấy khó khăn, khi nghe thấy người dẫn chương trình nói mời lãnh đạo phát biểu cô mới giật mình trở về với thực tại, cô giống như những cô gái khác, nhanh chóng đứng về phía sau những vị khách.
Từ phía sau nhìn anh, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng một chút.
Thân hình anh thực sự rất đẹp, trong số những vị khách ở đó, chắc anh là người trẻ nhất, vóc dáng cao lớn, săn chắc, khuôn mặt anh tú rạng ngời, những cô gái đứng cạnh cô đều đang hướng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Diệu.
Cô ngây người ra suy nghĩ, tại sao anh lại tới đây?
Cô vẫn nhớ trong danh khách các vị khách ban đầu mà cô biết thì không có tên anh mà? khi đó cô còn sợ anh sẽ tới vì trong khu thương nghiệp này sẽ có siêu thị của Thẩm gia nhưng sau khi xem qua danh sách không có tên anh cô mới yên tâm, ai mà biết được anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây!
Cô không dám nhìn sắc mặt anh, nhưng chắc là cũng rất khó coi, đột nhiên anh tới đây thế này không phải là tới hỏi tội thì cũng là tới để bắt cô về nhà ăn Tết.
Bất luận là hỏi tội hay bắt về thì cô sẽ đều có kết cục thảm....
Cổ họng Thẩm Tinh Không khô lại, cô cố gắng nuốt nước bọt, sao cô lại cảm thấy thời gian trôi đi chậm vậy, mười phút mà vị lãnh đạo kia nói nhảm gì không biết nữa.
Trong mười phút, Thẩm Tinh Không đã khắc cốt ghi tâm vóc dáng của Thẩm Chi Diệu trong đầu mình.
Cơ thể anh cường tráng, cao lớn, săn chắc, mấy đêm liền anh đã thẳng thắn đối với cô, có những sự tiếp xúc thân mật nhất, hai người đã như hòa vào nhau như vậy, điều khó khiến cho cô mỗi khi nhìn thấy anh liền khống khống chế nổi mà nhớ tới giọng nói khàn khàn vào cơ thể săn chắc, ấm nóng đó của anh.
Cô cảm thấy bản thân mình như điên rồi....
Cuối cùng cũng kết thúc, cả đội cùng nhau rời khỏi sân khấu, Thẩm Tinh Không không còn cảm thấy lạnh nữa, vừa vào tới sau sân khấu, tất cả mọi người đều tìm áo khoác mặc vào, kêu lạnh kêu khổ, Thẩm Tinh Không đặt chiếc khay xuống như một cái máy, cô đơ người ra không nghe thấy Triển Lam đang gọi cô.
Triển Lam xua xua tay trước mặt cô, khoác áo lên người cho cô: “Cậu làm gì mà ngây người ra thế Tinh Không, vốn cứ tưởng cậu không phải là kẻ chết vì trai đẹp nhưng không ngờ cũng thế này, có điều cũng phải nói thật, người đàn ông đứng phía trước cậu ấy, đúng là đẹp trai thật, đặc biệt nổi bật khi đứng một hàng với những ông già khắm khú đó, haiz không ai là không liếc nhìn.”
Cô gái đứng bên cạnh cũng chạy tới thêm vào: “Đúng thế đúng thế! Đẹp trai chết mất, không biết tên là gì, mở công ty gì nữa.”
Thẩm Tinh Không nhìn bọn họ đang bàn tán sôi nổi, cô chỉ muốn nhanh chóng nhận lấy tiền và rời đi, nhìn thấy đội trưởng cười ha ha đi vào, cô và Triển Lam đều bước về phía đó.
Đội trưởng vỗ vỗ tay, vừa cười vừa nói: “Các bạn, tiền thù lao hôm nay không phải là 100 tệ, phía tổ chức rất hài lòng với biểu hiện của chúng ta nên đã tăng thù lao, mỗi người năm trăm tệ.”
Thẩm Tinh Không nghe thấy tiếng hò reo của các cô gái đứng bên cạnh, trong lòng cô lờ mờ cảm thấy có sự chẳng lành.
Quả nhiên, đội trưởng tiếp tục nói: “Sau khi khu thương mại được xây dựng và mở cửa sẽ cần rất nhiều nhân viên bán hàng, tiếp thị và có rất nhiều việc làm thêm, mọi người đều có khả năng như vậy chắc chắn sẽ có cơ hội, đợi lát nữa sẽ có tiệc chúc mừng, phía tổ chức nói chúng ta cũng có thể tới tham gia, ăn cơm, tới lúc đó mọi người sẽ có cơ hội quản cáo bản thân!”
Thẩm Tinh Không nhìn các cô gái đang háo hức, cô kéo tya Triển Lam: “Đột nhiên lại có nhiều chuyện tốt thế, tớ cứ cảm thấy lo lo....hay là chúng ta cầm tiền rồi đi đi.”
Triển Lam suy nghĩ vài giây rồi thấp giọng nói: “Một đám sói già háo sắc, đa phần thấy chúng ta còn trẻ tưởng hám tiền, chắc là muốn ăn rau sạch đây, có điều chúng ta ở lại, tiết kiệm được bữa tối, he he, đợi lát nữa chúng ta cứ ăn cơm trước đã, coi như là bổ sung năng lượng cho cả buổi sáng.”
Thẩm Tinh Không nhìn cô bạn: “Cậu nghĩ đơn giản thật đấy, đã đi tới đó rồi thì sao còn dễ dàng rút lui mà không thiệt hại gì.”
Triển Lam ấn tay vào trán cô: “Cậu ngốc à, cậu không muốn thì ai ép được cậu chứ? cứ đi theo tớ ăn cơm là được rồi, chúng ta phải biết tự bảo vệ lấy mình, ai dám làm liều chứ?”
Thẩm Tinh Không vẫn còn do dự, liền thấy Triển Lam giơ tay lên, lớn tiếng báo với đội trưởng: “Đi, em với Tinh Không cũng đi.”