Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 145

cThẩm Tinh Không đang ngây người đứng nhìn ra phía ngoài thì từ phía sau một hơi thở quen thuộc truyền tới bên cô, cơ thể cô cứng đơ lại, một đôi bàn tay cứng rắn ôm trọn lấy cô.Thẩm Chi Diệu há miệng ra cắn nhẹ vào tai cô, anh khẽ thì thầm: “Sao lại ngây người ra thế?”

Cơ thể cô vẫn cứng đờ ra, giọng nói cũng bắt đầu run run: “Cái đó.... Thẩm Chi Diệu....em vẫn cảm thấy....nhanh quá....chúng...chúng ta.....”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, giọng nói trêu chọc, một bàn tay anh luồn xuống dưới, qua lớp váy mỏng và chạy trên làn da mềm mại của cô: “Không nhanh, anh sẽ không đốt cháy giai đoạn đâu.....”

Thẩm Tinh Không khẽ rùng mình, dựa vào anh: “Anh trong mắt em....thực...thực ra....em vẫn chưa coi anh là một người đàn ông....”

Thẩm Chi Diệu khóc cười không được, anh có chút bực mình, động tác càng mạnh hơn: “Câu nói này của em làm cho anh muốn giết người....”

Thẩm Tinh Không giữ lấy tay anh, có chút vội vàng luống cuống: “Ý em là....em...em không biết nói thế nào cho anh hiểu....”

Thẩm Chi Diệu thu bàn tay mình về, đặt lên eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ cười anh nói: “Ý em là em vẫn coi anh như ‘chú Hai’ có đúng không?”

Thẩm Tinh Không khẽ gật đầu, đó đúng là suy nghĩ của cô....

Cô đã gọi anh là chú Hai bao nhiêu năm như vậy, bây giờ đột nhiên lại thay đổi, coi anh như....coi anh là bạn trai của mình....

Cô có chút chưa thích nghi được....

Thẩm Chi Diệu đặt cằm mình lên vai cô, cố ý di di trên cằm cô khiến cô thấy buồn buồn: “Vậy thì tùy em, dù sao thì em chắc chắn thuộc về anh rồi....”

Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, nắm lấy ngón tay cái của anh: “Thật sự....cái cảm giác rất kì lạ.....”

Khi cô ở cùng Lục Diễn Trạch cô không có cảm giác này, ở bên Thẩm Chi Diệu cô có một cảm giác dường như bị kìm nén không thể nào hít thở bình thường được, cảm giác anh mang lại cho cô rất mặn nồng, cô không biết đó là gì, chỉ cảm thấy đó là sự nông hậu, nhiệt tình quá mức mà cô không thể nào đáp lại hết được....

Cô thất thần nhìn bàn tay mình đang ở trong tay anh.

Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, khẽ nói thì thầm: “Nếu em đã mua quà cho anh thì hay là bây giờ thử xem?”

Thẩm Tinh Không quay đầu lại nhìn anh, người đàn ông này sao lại đẹp tới vậy, cô dùng tay vuốt lên mái tóc anh – mái tóc dày ươn ướt....

Dường như con tim cô lúc này có một cánh lông vũ nhẹ nhàng bay lướt qua....

Thẩm Chi Diệu cầm thỏi son dưỡng ra, mở nắp và đưa cho Thẩm Tinh Không: “Em thoa cho anh.”

Thẩm Tinh Không nhìn đôi môi đang hơi chu ra của anh đợi cô thoa, cái động tác đó rất bình thường nhưng xuất hiện trên người anh khiến cô cảm thấy rất buồn cười, cô cố nhịn, đưa tay lên giữ khuôn mặt anh và cẩm thận thoa lên môi cho anh.

Trên cằm anh những sợi râu đang chòi ra, đây là hình ảnh của một người đàn ông thực sự trưởng thành rồi, cô đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, cô nhớ tới câu thơ: “Quân vương sinh ta thì tôi còn trong bụng/ Tôi sinh ra rồi thì quân vương đã già/Tiếc không thể sinh cùng thời, ngày ngày bên nhau vui vẻ.”

Nhìn khuôn mặt như tạc của anh, cô khẽ cười chua xót.

Thẩm Chi Diệu véo vào eo cô một cái: “Cười cái gì thế?”

Thẩm Tinh Không đưa tay sờ mặt anh, rồi lại luồn lên tóc anh, cô ghé sát vào anh nói vẻ ngạc nhiên: “Anh có tóc trắng rồi này....”

Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, ghé mũi mình chạm vào mũi cô, hỏi nghiêm túc: “Em thấy anh già rồi à?”

Thẩm Tinh Không quàng hai tay lên cổ anh, đáp lại sự nhiệt tình của anh cô cũng ghé sát người vào lắc lắc đầu nói: “Không già....”

Thẩm Tinh Không hôn lên môi cô sau đó thở dài một tiếng, ánh mắt có thoáng qua chút buồn, anh nói: “Tiểu Tinh....đừng thấy có cảm giác tội lỗi, em đẹp như vậy, em còn trẻ.....là anh, nếu không có anh em sẽ vui vẻ hơn rất nhiều....thế nhưng anh làm thế nào mới buông em ra được, anh đã đợi em lâu như thế rồi....”

Nói xong, anh bế cô lên đi về phía giường, đặt cô xuống, người anh cũng nhẹ nhàng đặt lên trên người cô, dùng ngón tay mình khẽ đặt lên môi cô, anh nhìn cô với ánh mắt âu yếm thâm tình, giọng khàn khàn anh nói: “Nói cho anh biết, đi theo anh em có cảm thấy thiệt thòi không....”

Thẩm Tinh Không dường như bị hòa vào trong hơi thở và ánh mắt anh, hơi thở cô dồn dập, cô cầm lấy ngón tay anh, khẽ cất tiếng nói: “Anh nói cho em trước đi....”

Cô mím chặt môi lại: “Anh muốn em đưa ra lý do...anh đợi lý do của em nhưng trong lòng anh lại không có câu trả lời, em sẽ suy nghĩ lung tung mất....”

Thẩm Chi Diệu thở dài, anh ghé sát vào tai cô, khẽ lên tiếng: “Em có tin...có những duyên phận đã được định từ kiếp trước không? Em chính là một rảnh xương sườn của anh rút ra từ kiếp trước đó....”

Thẩm Tinh Không nhìn anh, cô che giấu đi sự xúc động của bản thân mình: “Em bảo anh nói lí do chứ ai bảo anh kể chuyện đâu.”

Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống hôn cô: “Anh nói ra lý do thì em có tin không?”

Thẩm Tinh Không nhìn đôi đồng tử mắt sâu thẳm của anh, cô gật đầu nghiêm túc, cái thần sắc đó của anh, ánh mắt đó, cho dù là không nói gì thì cô cũng tình nguyện tin....

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, Thẩm Chi Diệu đột nhiên cười cợt nhả, anh cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi cô: “Lý do là anh mắc bệnh tâm lý....anh bị bệnh thích ấu dâm....”

Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, cuộn mình trong chăn: “Anh là đồ lừa đảo, anh không nói thật, mũi anh sẽ tự động dài ra đấy!”

Thẩm Chi Diệu túm lấy cô, chẳng mấy chốc anh đã cởi bỏ được chiếc váy trên người cô ra, cơ thể hai người áp sát vào nhau, hơi thở anh đột nhiên trở nên nặng nề, bàn tay anh đặt lên ngực cô, bàn tay đó không hiểu đã làm những gì mà khiến cô run người và rên lên....

“Tiểu Tinh của anh...anh đợi ngày này đã rất lâu rồi, đợi cả một đời....anh phải nói với em một câu, anh muốn biết lí do của em.... ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em anh đã biết em là của anh, cả cuộc đời này sẽ là của anh, nếu như em cảm thấy tình yêu của anh khiến cho em không có cách nào để gánh vác được, vậy thì em cứ đón nhận tình yêu thương của anh trước đi….anh yêu em…Tiểu Tinh của anh…”

Từ trước tới nay Thẩm Tinh Không chưa bao giờ có cảm giác này, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, cô cắn chặt môi, nhìn sâu vào ánh mắt người đàn ông đang nằm phía trên mình….

Bàn tay cô vuốt lên khuôn mặt anh, nhìn anh, con tim anh dường như được thứ gì đó lấp đầy đi vậy….

Thẩm Chi Diệu khẽ mỉm môi cười, đôi mắt anh nheo lại cùng với nụ cười đó, anh cúi đầu xuống và hôn lên cổ cô mãnh liệt.

Thẩm Tinh Không có chút căng thẳng, cô nắm chặt lấy chiếc ga giường, khẽ kêu lên một tiếng, giọng cô khàn khàn gọi anh: “Thẩm Chi Diệu…anh…anh không được làm mạnh quá đâu….”

Chiếc lưỡi Thẩm Chi Diệu chạy khắp cổ cô, thỉnh thoảng lại khẽ cười mãn nguyện, khi mà cô vừa mới dứt lời thì đôi môi anh đã ngậm chặt đôi môi cô lại…

Thẩm Tinh Không rùng mình, đưa bàn tay lên luồn vào mái tóc anh nắm chắc lấy….

Thẩm Chi Diệu cảm thấy đau trên da đầu, trong lòng anh nghĩ cô bé nha đầu này đúng là tàn nhẫn, anh căng cơ bắp trên cơ thể mình ra, ép chặt xuống người cô, anh dùng cách của anh để trừng phạt cô…

Đêm ngày hôm đó, người phụ nữ của anh đã hoàn toàn bị kiểm soát trong tay anh, anh dùng những cơn sóng để đẩy cô lên cao và lại đỡ cô xuống….

*******

Sáng này hôm sau, Thẩm Tinh Không nằm co mình trong chăn, sống chết cũng không dậy nổi.

Thẩm Chi Diệu vỗ vào mông cô, đưa bữa sáng tới trước mắt để thu hút cô: “Dậy đi thôi, sắp trưa rồi.”

Thẩm Tinh Không vừa động đậy liền cảm thấy đau, cô trừng mắt lên nhìn anh: “Anh không hành em tới chết thì chưa xong hả? Anh làm gì mà độc ác vậy chứ! Em nói rồi em không chịu được anh làm thế! Đồ khốn!”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, anh gắp một miếng thức ăn đưa gần tới miệng cô: “Ăn một miếng.”

Thẩm Tinh Không lườm anh, co mình vào trong chăn: “Không ăn, anh đi chết đi, sau này em sẽ không làm cái việc đó với anh nữa đâu! Anh muốn tìm ai làm thì đi mà tìm!”

Thẩm Chi Diệu đặt khay thức ăn xuống, anh bỏ chăn ra nằm vào cạnh cô, bàn tay có phần thô ráp của anh luồn xuống lưng cô, vừa cười anh vừa nói: “Chẳng phải là em hoài nghi về đàn ông 30 tuổi à? Anh mới dùng có một chút sinh lực để cho em hiểu về thực lực của anh thôi.”

Thẩm Tinh Không đập vào tay anh, quay đầu lại lườm anh: “Thẩm Chi Diệu, anh khai thật đi, anh hiểu như vậy, có phải….có phải anh đã làm thịt rất nhiều cô gái rồi không? Anh đúng là xấu xa.”

Thẩm Chi Diệu dụi đầu mình vào cổ cô.

Anh khẽ cười, ánh mắt nhẹ nhàng: “Vậy em định làm thế nào?”

Thẩm Tinh Không nghiến răng lại, đẩy anh ta, cầm lấy gối đập vào người anh: “Anh không được động vào người em nữa! Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ, anh mau nói đi!”

Thẩm Chi Diệu túm lấy chiếc gối, nằm xuống im lặng nhìn cô.

Thẩm Tinh Không đánh anh: “Mau nói, bao nhiêu người?”

Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, trêu cô: “Đừng làm ồn, anh đang đếm!”

“Anh…” Thẩm Tinh Không tức tới nỗi sắp phát khóc cả đi, cô gật đầu rồi nhún vai, nói: “Thẩm Chi Diệu, em cũng sẽ đi tìm người khác, em cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm…em….”

Còn chưa nói hết câu thì Thẩm Chi Diệu đã lại đè cô xuống.

Anh cắn lên đôi môi mềm mại của cô, động tác mãnh liệt đè người cô xuống, Thẩm Tinh Không và anh quấn lấy nhau trên giường một lúc Thẩm Chi Diệu mới chịu bỏ cô ra, anh vỗ vào mông cô, nói cảnh cáo: “Em thử nói một câu nữa xem, em có tin anh sẽ cho em cả tháng cũng không xuống nổi giường, tin không?”

Thẩm Tinh Không bĩu môi vẻ oan ức: “Không công bằng…em cứ thế này bị anh ăn thịt tới chết à….không công bằng, trong nhà anh còn có gối ôm của người con gái khác, đồ ngủ em mặc chắc cũng là chuẩn bị cho cô ấy đúng không? Em không thèm nữa, Thẩm Chi Diệu….”

Thẩm Chi Diệu thực lòng rất muốn cười, nhìn cái bộ dạng hậm hực giận dỗi của cô ngồi trên mép giường,anh ghé sát lại gần, đặt cằm mình lên vai cô rồi nói: “Một người đàn ông ba mươi tuổi phải đợi một cô gái mười tám tuổi lớn lên, em có biết anh phải trải qua giai đoạn đó khó khăn thế nào không? Tiểu Tinh, khi em 17 tuổi em đã bài trừ anh như thế, nếu như em biết được ý nghĩ đó của chú Hai em sớm hơn em không bỏ chạy mới lạ đấy.”

Thẩm Tinh Không hức một tiếng, hai mắt cô nheo lại như đang cười: “Đừng có mà tìm cách dỗ em….”

Thẩm Chi Diệu dang cánh tay ra, trong ánh mắt đều là sự yêu thương và bao dung: “Cho em đánh anh đấy, đánh anh vì anh không chịu yên phận đợi em lớn lên, đánh em vì làm em không vui, gối ôm, váy ngủ, căn phòng này, lại còn cả anh nữa, tất cả đều là chuẩn bị cho em đấy...đồ ngốc...
Bình Luận (0)
Comment