Thẩm Tinh Không bị cậu ta mắng đột nhiên cô lại thấy sống mũi mình cay cay, cô mím chặt môi trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Tôi dễ dãi? Tôi dễ dãi thế nào hả? Lục Diễn Trạch, cậu đừng có tưởng tôi không chịu đi là vì tôi muốn cùng cậu thế nào, tôi khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi một lần, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này thế thôi chứ không phải vì cậu! Tôi cười với ai là việc của tôi! Không cần cậu phải quản!”
Thần sắc của Lục Diễn Trạch càng lúc càng lạnh lùng, cậu hức một tiếng, rồi vứt con tò he trên tay xuống đất, lườm cô rồi nói: “Đúng lúc. Cậu không biết cậu phiền phức thế nào đâu, nếu cả hai đã thấy nhau mà ngứa mắt vậy thì chúng ta đi tách nhau ra đi đi, đừng có đi theo tôi nữa.”
Thẩm Tinh Không nhìn con tò he bị vứt dưới đất rồi bị người đi đường giẫm nát, cô cắn chặt môi, cũng mặc kệ rồi quay người bước đi rời khỏi Lục Diễn Trạch.
Cậu ta rốt cuộc là làm sao thế? Cô làm sai gì à? Cậu ta làm gì mà nói cô khó nghe thế chứ!
Thẩm Tinh Không kìm nén không để cho nước mắt chảy ra, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước mắt chỉ còn lại dòng người xa lại, không còn một bóng dáng quen thuộc nào nữa.
Cô tức giận giậm chân, dòng người đi đi lại lại, cô căn bản không tìm được đường về nữa rồi, cô mím chặt môi, sống mũi càng lúc càng cay.
Một mình men theo dọc con phố đi hồi lâu, cô cũng chẳng có tâm trí đâu mà đi chơi nữa. Cô rất sợ cái cảm giác cô độc thế này, khi cha cô xảy ra chuyện, một mình cô bị vứt lại trong nhà, chẳng ai quan tâm tới cô, không ai thăm nom cô, khi đó cô có cảm giác bản thân mình như bị bỏ rơi vậy, sau đó khi được đưa tới bên cạnh Thẩm Chi Diệu cô mới cảm thấy có một chút cảm giác an toàn, nhưng dù gì thì đó vẫn không phải là nhà của cô, cô biết bản thân mình sớm muộn cũng phải rời xa anh....
Cô cúi đầu xuống dụi dụi mắt, trước mặt truyền tới những tiếng ồn ào, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, liền nghe thấy phía trước có người hô hào: “Mau tránh ra, mau tránh ra, ngựa bị kích động mà chạy lung rung rồi!”
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng ngựa phi, trước mắt liền nhìn thấy một con ngựa to lớn đang phi về phía mình, Thẩm Tinh Không nhất thời không phản ứng kịp, vậy là cứ tròn mắt đứng yên tại đó.
Hai vai cô đột nhiên bị thắt chặt lại, Thẩm Tinh Không còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy cả người mình ngã xuống một bên.
Cô ngã xuống nhưng không đau, cả người cô đè lên cơ thể săn chắc của một người đàn ông, cô còn chưa kịp mở mắt ra đã nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cô ngã có đau không?”
Thẩm Tinh Không sợ hãi, cô lúng ta lúng túng nhìn xem ai vừa cứu mình, cơ thể cường tráng săn chắc, khuôn mặt nghiêm nghị cứng nhắc, nhưng lại rõ ràng là đang rất lo lắng – là A Tiến.
Cô vội vàng đứng lên, nhìn tay áo ở phần khuỷu tay của A Tiến đều rách cả ra do chà sát xuống đường, cô kéo anh lên: “Sao anh lại tới đây? Anh mau đứng lên đi, tôi không sao!”
A Tiến chẳng có thời gian mà để ý tới vết thương trên tay mình, anh kéo người Thẩm Tinh Không quay đằng trước, lật đằng sau nhìn khắp một lượt rồi nheo mày nói: “Đi bệnh viện kiểm tra lại cho an toàn.”
Thẩm Tinh Không lườm anh: “Tôi có làm sao đâu! Sao anh lại tới đây? Cái máy ra đa cũ rích đó..... Thẩm Chi Diệu bảo anh tới bắt tôi?”Thẩm Chi Diệu đỡ lấy cô, thần sắc lại trở lại với sự nghiêm nghị: “Tiên sinh rất lo cho cô, anh ấy đang quay về rồi, tiểu thư, cô đừng có tùy hứng nữa, cùng tôi quay về đi.”
Thẩm Tinh Không vẫn không thuận: “Không về, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, dựa vào cái gì mà một chút tự do cũng không có!”
A Tiến nhìn cô chằm chằm: “Tiên sinh đã nổi nóng, tiểu thư, đừng có cãi lại tiên sinh, cô sẽ phải chịu khổ đấy!”
Thẩm Tinh Không ghét cái kiểu uy hiếp thế này, cô nói: “Tôi không về đấy, anh bắt tôi chắc?”
Ánh mắt A Tiến nhìn cô rất thâm sâm, anh mím chặt môi lại, bàn tay anh vừa giơ lên, bên cạnh liền chạy đâu ra mấy người đàn ông to khỏe bao quanh Thẩm Tinh Không, Thẩm Tinh Không đang định kêu lên thì A Tiến đã tiến lại gần, ôm cô vắt lên vai rồi đưa đi.
Thẩm Tinh Không kêu gào nhưng chẳng ai quan tâm tới cô, con tò he trong tay cũng bị rơi xuống, cô đấm vào lưng của A Tiến, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.....