Trong cơn mơ cảm giác như có một ngọn lửa đang bao trùm lên người mình, rất kì lạ, nó vừa làm cho cô run rẩy, lại vừa làm cho cô cảm thấy trỗng rỗng và khô nóng.
Cố gắng làm cho bản thân mình bừng tỉnh dậy khỏi cảm giác vô thức đó, cô vừa tỉnh dậy liền nghe thấy bên tay mình vang lên tiếng thở nặng nề của ai đó.
Độ nóng bắt đầu từ trên môi, người đó, đã hôn cô? Cái lưỡi đó đẩy điên cuồng vào miệng cô, nó luồn vào mọi ngóc ngách trong miệng cô, Thẩm Tinh Không ư ư lên vài tiếng, nhưng lại bị nụ hôn của anh dập tắt, lưỡi cô tê đi đau đớn, cô chưa từng biết, được một người hôn cảm giác lại khó chịu thế này, đau, sợ, lại khó khăn để kiềm chế...muốn có được nhiều hơn....
Thẩm Chi Diệu chạm vài cái lưỡi mềm mại và ướt át của cô, anh hài lòng chỉ muốn thở dài một tiếng, đôi bàn tay sau khi ý thức được cô đang kháng cự, anh bực dọc dùng một tay nắm lấy hai tay cô giữ chặt lại và ấn trên đỉnh đầu cô, một tay kia thì đường hoàng đặt lên ngực cô, nhanh chóng cởi chiếc áo lót của cô ra, bàn tay anh lỗ mãng với hơi ấm khác thường đặt lên đôi gò bồng đào đang run rẩy của cô.
Thẩm Tinh Không như bị một luồng điện truyền vào người, cô sợ hãi trước phản ứng kì lạ của chính bản thân mình, cô cố gắng kêu lên ư ư và lấy hết sức để vùng vẫy ra.
Thẩm Chi Diệu bực mình với cô, anh liền bỏ đôi môi đỏ hồng hơi sưng lên của cô ra, không cho cô cơ hội để làm ồn, anh liền nhanh như chớp lật người cô xuống, ép mặt cô xuống vào trùm chăn lên, hai tay anh bắt đầu kéo chiếc váy ngắn của cô ra.
Thẩm Tinh Không vẫn không ngừng cố gắng kêu lên, người đàn ông trên lưng đột nhiên ghì sát người xuống, cô đau khổ kêu lên một tiếng, rồi sau đó cô nghe thấy tiếng người đàn ông khẽ cười bên tai: “Ngoan ngoãn nào...đừng động đậy...để anh đưa em lên thiên đường....”
Thẩm Tinh Không nghe thấy giọng nói của anh thì càng thêm sợ hãi....
Thẩm Chi Diệu, hóa ra lại là Thẩm Chi Diệu....
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng cái ngữ khí này để nói chuyện với cô – vừa khát khao....vừa ghê tởm.... vừa phù phiếm...
Hai vai của Thẩm Tinh Không bị anh ấn xuống, cô cố vùng vẫy, đôi chân không ngừng đập xuống giường, ồn ào gào khóc để cố đánh thức tâm trí của người đàn ông.
Thẩm Chi Diệu như phát điên lên, cơn say của rượu cùng với sự phẫn nộ, bất mãn trong lòng làm cho anh hoàn toàn mất đi lí trí và tư duy, từ phía sau anh kéo cổ áo của Thẩm Tinh Không ra, dùng lực kéo về phía hai bên, chiếc áo sơ mi nhỏ đó liền biến thành một mảnh vải rách bị kéo ra.
Đôi môi ấm nóng của anh đặt lên vai cô, gáy cô, người đàn ông trên lưng cô thì thầm: “Em tới làm món quà của anh....có đúng không?”
Thẩm Tinh Không không ngừng run rẩy lên, cô cố vơ lấy chiếc khăn trải giường để quấn lên người, khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, hoảng hốt thở hổn hển, cô vội vàng kêu lên: “Không, đừng....tôi không phải....”
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy phía sau lưng là một cơn đau nhói, Thẩm Chi Diệu đột nhiên giữ chặt lấy cổ cô rồi kéo ngược ra sau, mặc kệ để cô kêu lên.
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy phần thắt mình như đang bị cắt đứt ra, người đàn ông phía sau cúi người xuống, đặt môi mình lên môi cô, không cho cô phát ra bất kì âm thanh gì nữa.
Thẩm Tinh Không như sắp nổ tung người ra, anh bắt đầu như cắn lấy môi cô, một bàn tay vẫn còn để trên ngực cô, không ngừng nắn bóp hai khu vừng mềm mại trên đó....
Cảm giác tê dại làm cho cô muốn khóc, cơ thể dưới sự chơi đùa của anh trở nên vừa xa lạ vừa sợ hãi, một tay cô quờ quờ nắm lấy chiếc gối, rồi cầm nó quật mạnh về phía sau.
Thẩm Chi Diệu dựa vào cảm giác liền đoán ra hành động của cô, ngay sau đó anh lại ấn tay của cô khóa về phía sau.