Trong sân của một căn nhà thiết kế theo kiểu Nhật, trên chiếc bàn đá đặt những đồ pha trà tinh tế.
Một người phụ nữ với cơ thể mảnh mai mặi một bộ đồ đen chấm bị với họa tiết là hoa anh đào, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống.
Thẩm Chi Diệu nhìn vào những nếp nhăn nơi khóe mắt của người phụ nữ, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh, lần đầu gặp anh vẫn còn đang học đại học, chớp mắt một cái, anh đã bước vào giai đoạn lập thân lập nghiệp.
Đặt cốc trà xuống, người phụ nữ nhìn vào diện mạo càng ngày càng anh tú của Thẩm Chi Diệu, khẽ thở dài rồi nói: “Không ngờ kết quả là thế này....năm xưa, tôi còn tưởng hai người sẽ kết hôn, hai người khi đó tốt như thế.”
Thẩm Chi Diệu tay cầm cốc trà nóng trong tay, đơ người thất thần một lúc, rồi miệng anh khẽ mỉm cười, nhìn người phụ nữ ngồi phía đối diện: “Tên tiểu tử lem luốc năm xưa không ngờ lại trở thành họa sĩ, cuộc đời con người đúng là không ai biết trước được.”
Người phụ nữ cúi đầu xuống, mím chặt môi, có vẻ xấu hổ: “A Diệu....con trai tôi rất có chủ kiến, đáng tiếc là nó không có chút hứng thú nào với việc kinh doanh của gia tộc, nó thích vẽ tranh, tôi cũng không nhẫn tâm bóp chết nó....nhưng, thực ra, anh biết không, trong đại gia tộc như thế, không có quyền không có thế chẳng khác nào đợi người khác nuốt chửng....yooi chỉ là một trong số ba người vợ của chồng tôi...nếu tôi có sức lực, tôi vẫn muốn đưa con trai rời đi, đáng tiếc tuổi tôi cũng nhiều rồi....không còn cái dũng khí như năm xưa nữa – mang theo mấy bộ quần áo mà chạy tới nước Mỹ.”
Thẩm Chi Diệu nhìn khuôn mặt đã trả qua không ít thăng trầm cuộc đời của người phụ nữ- vừa có những nét nhẹ nhàng, dịu dàng là bản tính trời sinh nhưng cũng lại có nét sắc sảo bị những áp lực của cuộc đời xô đẩy, dồn nén.
“A Diệu.”
Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng, khéo mắt hằn lên những nếp nhăn: “Nếu như anh còn nhớ tới ân tình năm xưa tôi cũng coi như đã từng thu nhận anh thì anh hãy đồng ý với tôi, nếu có một ngày A Trạch bị dồn vào cảnh khó khăn, anh hãy giúp tôi cứu lấy nó... tôi không sợ tôi sẽ gặp chuyện gì, tôi chỉ sợ A Trạch bị liên lụy tới, nó vẫn còn trẻ, tiền đồ nó còn dài... tôi sợ những người đó không chịu tha cho nó....”
Thẩm Chi Diệu đặt cốc trà xuống nhìn người phụ nữ, anh nhớ tới cảnh gió bão tuyết rơi năm đó ở Newyork – lạnh tới tận vào xương tủy, cả một vùng đều bị ngắt điện, trong lòng anh lo lắng cho người đó, một mình anh choàng áo khoác vào, giữa cơn gió lớn như vậy đi bộ hai giờ đồng hồ mới tới đó, anh gõ cửa, bàn tay anh như đông cứng lại, mãi cho tới khi tên tiểu quỷ lem luốn đó thò đầu ra nhìn anh.
Thời gian trôi đi thật nhanh, tên tiểu quỷ đó vậy mà đã lớn như thế, lại còn từng nói trong điện thoại với anh rằng Tinh Không ngủ rồi, không có việc gì thì đừng gọi cho cô ấy.
Thẩm Chi Diệu như bị bao phủ bởi mây đen, anh nhìn người phụ nữ, nói: “Chuyện nào đi chuyện đó, tôi sẽ không quên ân tình năm xưa, nhưng bây giờ, tôi muốn tìm thấy Tinh Không, hãy gọi con trai chị đưa cô ấy trở về.”
Người phụ nữ nhìn ánh mắt có mang theo sự tức giận của Thẩm Chi Diệu nói: “Tôi đang tìm nó...anh đừng lo, tuy A Trạch vẫn còn trẻ tuổi bồng bột, nhưng nó sẽ không làm ra chuyện gì không phải đâu....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại: “Tôi không có kiên nhẫn để đợi quá lâu đâu, tốt nhất là nó hãy trở về trước khi tôi tìm thấy, Mãn Tử, tôi không muốn làm gì nó cả, nhưng bây giờ, Tinh Không là người duy nhất tôi quan tâm tới.”
Mãn Tử cắn chặt môi, khi người phụ nữ này 17 tuổi thì đã sinh con trai cho chồng mính, sau khi được sủng ái vài năm mới phát hiện người đàn ông của mình hóa ra không phải chỉ có một người phụ nữ là bản thân.
Địa vị của ông đặc biệt, tính khí lại không ổn định, dường như mỗi nơi mà ông tới đều có người phụ nữ thuộc về ông, nhưng được ông thừa nhận thì chỉ có ba người.
Mãn Tử một mặt vì được sủng ái, một mặt vì sinh được con trai, vì thế được đón tới Nhật Bản, ở bên cạnh chồng.
Nhưng quan hệ trong đại gia tộc vô cùng phức tạp, tuy chị không muốn tranh đấu nhưng bản thân không phải là có thể quyết định được mọi chuyện.
Khi Lục Diễn Trạch mười tuổi, anh đã bị ốm một trận, lại bị bác sĩ kê nhầm đơn thuốc, suýt nữa thì mất mạng.
Mẹ anh biết đó không đơn giản chỉ là một sự nhầm lẫn đơn thuần, cha anh là Tiểu Trạch Nam có bốn người con gái, Lục Diễn Trạch là đứa con vô cùng thông minh và xuất sắc, anh kể cả là có hứng thú với vẽ tranh, kể cả là không có ý muốn tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc nhưng vẫn có nhiều người coi anh là cái đinh trong mắt.
Sự việc lần đó, Tiểu Trạch Nam tuy trong lòng đã đoán biết được nội tình nhưng ngoài việc cảnh cáo mọi người ra ông ta cũng không thể ra tay được với những người thân khác của mình, vì thế mà sự việc không được tuy cứu tới cùng.
Mãn Tử cảm thấy rất thất vọng, trong lúc nóng vội Mãn Tử đã đưa Lục Diễn Trạch trốn tới nước Mỹ.
Lúc đó tuy là rất khó khăn và khủng hoảng nhưng lại được sống những ngày tháng thật sự tự do, đưa con trai đi, Mãn Tử bất luận phải chịu bao nhiêu khổ cực cũng đều cảm thấy có hi vọng.
Chị dựa vào việc đi làm cùng với số tiền mang theo từ nhà đi, liền thuê lấy một căn phòng và sống ổn định.
Quen biết với Thẩm Chi Diệu cũng trong khoảng thời gian đó.
Chớp mắt một cái, anh từ một chàng thanh niên đã trở thành một người đàn ông đầy thế lực như ngày hôm nay.
Đáng tiếc, khi đó Mãn Tử chẳng được tự do bao lâu thì Tiểu Trạch Nam liền không cho phép cốt nhục của mình lang bạt bên ngoài, chưa tới một năm đã lại đưa hai mẹ con Mãn Tử về.
Sau lần từ biệt đó vậy là đã bao nhiêu năm, Mãn Tử mỗi lần về nước đều muốn tìm tới anh.
Nhưng lại nghĩ, sự việc đã qua cũng chưa chắc anh còn nhớ tới, chị ta sợ anh nhìn thấy bản thân mình sẽ lại nhớ tới những điều không vui trước đây, vì thế đã không đi tìm gặp.
Không ngờ rằng, hôm nay anh lại tìm tới tận cửa, và vì cô gái đó.
Điều bất ngờ là, chị ta cũng lo lắng, biết rằng con trai chịu về nước với mình nhất định là có tâm tư riêng của anh, Mãn Tử sợ con trai sẽ chạy lung tung nhưng cũng biết bản thân mình không khống chế được con trai.
Mím chặt môi, Mãn Tử nhìn Thẩm Chi Diệu, nắm lấy cánh tay anh: “Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đi tìm, đồng ý với tôi, đừng làm hại A Trạch.”
Thẩm Chi Diệu nhìn Mãn Tử, hơi nheo mắt lại: “Tôi cũng không muốn, tôi chỉ cần Tinh Không bình an trở về.”
Trời lại tối rồi.
Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Không và Lục Diễn Trạch lại ngồi với nhau.
Thẩm Tinh Không xem ti vi, cô buồn ngủ rũ cả mắt, cô lắc lắc cánh tay người đang ngồi bên cạnh, chớp mắt nói: “Anh chưa từng vẽ em, anh vẽ cho em một bức chân dung đi, vẽ đẹp một chút.”
Lục Diễn Trạch nhìn cô từ trên xuống dưới, hức một tiếng: “Có bột mới gột nên hồ được chứ!”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ một lát mới hiểu ra anh đang mỉa mai chê cô không xinh đẹp, cô tức giận véo tai anh: “Anh có vẽ không thì bảo? Anh mà không vẽ em sẽ cắn anh!”
Lục Diễn Trạch nhướn mày: “Cắn đi, em có thể có bao nhiêu sức lực chứ, lượng ăn thì như lọng, sức thì chắc như mèo.”
Thẩm Chi Diệu tức giận đẩy anh ngả xuống ghế sô pha, cô mở miệng cắn vào cánh tay anh.
Lục Diễn Trạch không ngờ cô thực sự đã cắn anh, anh rít lên một tiếng, giơ tay lên, Thẩm Tinh Không tưởng anh sẽ đẩy mình ra, nhưng không ngờ anh chỉ nhẹ nhàng xoa xoa vào đầu cô.