Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ

Chương 2



"Ông thấy chưa, tôi nói không sai mà! Nhìn con gái ông kìa, đi cả đêm không về chắc chắn là ở với mấy thằng không ra gì rồi! Là con nhà gia giáo mà lại phóng khoáng như thế, tin này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của nhà chúng ta biết để vào đâu đây!"

Mạc Hy Tuyết cả đêm không về, vậy mà bà mẹ kế cùng với đứa em gái kia của cô lại đặt điều, thêm mắm dặm muối với cha của cô.

Nhìn Mạc Hy Tuyết bước vào nhà, Lục Tư Nghiên, mẹ kế của Mạc Hy Tuyết liền lên tiếng mỉa mai. Bà ta nhìn về cô với cái ánh mắt khinh bỉ tột độ, không những thế còn là sự chán ghét đến cùng cực. Không chỉ có bà mẹ kế kia, còn có Mạc Hy Vân, khi nhìn thấy cô, khoé môi của cô ta liền nhếch lên, ánh mắt mỉa mai liếc mắt về phía Mạc Hy Tuyết.

Cô cũng chẳng thèm nhìn hai người kia, chỉ cúi đầu chào ba một tiếng, cố gắng giữ cho bản thân của mình bình tĩnh một chút, "Ba! Con mới về!"

Ông Mạc Tu Văn cũng chỉ gật đầu một cái, ánh mắt của ông ta đen sâu nhìn về phía Mạc Hy Tuyết. Nghe Lục Tư Nghiên nói như thế, ông ta liền ngay lập tức tin những lời bọn họ nói, vặn hỏi con gái, "Hy Tuyết, đêm hôm qua con ở đâu?" Ông ta dựa lưng vào ghế, hai mắt sa sầm hướng về Mạc Hy Tuyết.

Mạc Hy Tuyết nghẹn họng, không biết phải trả lời như thế nào cả.


Cô nên nói như thế nào về chuyện tối hôm qua đây? Chẳng lẽ cô nói rằng bản thân mình bị người ta bỏ thuốc rồi bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức hay sao? Cha cô liệu sẽ tin cô không? Ông ấy đã hỏi cô như vậy thì đảm bảo rằng đã tin lời của hai mẹ con kia rồi.

Gương mặt của Mạc Hy Tuyết trở nên mệt mỏi.

Mạc Hy Tuyết mất một ngày để có thể khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại hơn, dù sao cô vừa mới lên giường với một người đàn ông mà cô không hề quen biết. Tâm tình của cô gái ấy trở nên vô cùng phức tạp, tâm trí của cô hoàn toàn ở trên mây, đặc biệt là nhớ lại cảnh tượng lúc sáng.

Mạc Hy Tuyết trở về nhà trong sự khinh bỉ của hai mẹ con kia, hai người bọn họ không ngừng buông lời mỉa mai cô. Nhưng cô cũng không thèm quan tâm đến. Cô chẳng buồn giải thích, bởi vì không ai tin cô cả. Kể từ khi mẹ cô mất, ba đã không còn yêu thương cô như trước nữa rồi, thậm chí chỉ muốn lợi dụng cô để làm công cụ trục lợi.

Chưa để Mạc Hy Tuyết trả lời, Mạc Hy Vân đã mỉa mai, "Ba còn hỏi chị ta làm gì? Chắc chắn chị ta đã lên giường với người đàn ông nào rồi, phóng túng như thế cơ mà! Vết hôn đỏ ửng trên cổ chị ta in đậm như thế kia cơ mà, bằng chứng rõ như vậy rồi còn thắc mắc làm gì?" Khóe môi của Mạc Hy Vân cong lên nhìn chằm chằm những dấu vết phạm tội của người đàn ông kia do trận cuồng nhiệt hôm qua để lại.

Mạc Hy Tuyết cúi đầu nhìn những dấu đỏ chót trên cổ mình, nhưng cô lại không hề giải thích.

Bây giờ giải thích ba cô cũng không tin.

Ông Mạc Tu Văn khuôn mặt dường như rất tức giận nhưng không nói ra. Ông ta lẳng lặng đứng dậy đi về phòng. Trước khi về phòng, người đàn ông này còn khinh miệt nhìn con gái mình, "Đúng là không có giáo dục, mất hết cả mặt mũi của nhà họ Mạc rồi!"

Câu nói ấy của ông ta chẳng khác gì một lưỡi dao đâm mạnh vào tim của Mạc Hy Tuyết.

Nhưng cô không hề tỏ ra yếu đuối, người con gái ấy chỉ biết cắn răng chôn chặt nỗi đau ở trong lòng mình mà thôi. Cô phải kiên cường sống tiếp vì mẹ mình.

Hai mẹ con kia thì vô cùng hả hê khi chứng kiến Mạc Hy Tuyết bị ghét bỏ như vậy.


Một tuần sau, Mạc Hy Tuyết gần như bị cấm túc ở trong nhà, Mạc Tu Văn không cho phép cô đi ra khỏi nhà. Bởi vì ông ta sợ nếu chuyện này lộ ra, mặt mũi của nhà họ Mạc sẽ mất hết. Mạc Hy Tuyết cũng không cãi lại, cô ngoan ngoãn ở trong nhà nhưng trong lòng lại tổn thương đến mức tột cùng.

Hai mẹ con kia còn không ngừng châm chọc cô, Mạc Hy Vân còn đưa Cố Dư Nhân, bạn trai cũ của cô về nhà để chọc tức Mạc Hy Tuyết. Ba cô hình như rất vui mừng khi hai người bọn họ ở bên nhau thì phải. Đôi cẩu nam nữ kia ngày ngày lượn lờ ở trước mặt cô không ngừng chọc tức cô.

Mạc Hy Tuyết coi bọn họ như không khí, không thèm quan tâm đến chuyện này, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Hôm nay trong bữa cơm, Mạc Hy Tuyết chỉ muốn ăn cơm thật nhanh để trở về phòng. Tuy nhiên, lúc này, Mạc Tu Văn đột nhiên lên tiếng, "Hy Tuyết, công ty nhà mình đang gặp khó khăn, con chuẩn bị gả cho Lưu tổng đi, Mạc thị đi." Đây dường như chính là mệnh lệnh chứ không phải là hỏi ý kiến.

Mạc Hy Tuyết ngước mắt lên, cô tỏ vẻ bất mãn, "Ba, ba muốn gả con cho người xứng tuổi cha của con hay sao? Con không muốn, con tuyệt đối không gả cho ông ta." Cô hoàn toàn biết rõ Lưu tổng ở trong lời nói của ba mình là ai, chính vì thế Mạc Hy Tuyết mới nhất mực từ chối.

Lưu tổng kia năm nay đã năm mươi tuổi rồi, hơn cô nhiều tuổi như thế, chẳng lẽ ba muốn cô lấy ông ta? Vậy mà ba ruột của cô vì muốn cứu công ty mà nhẫn tâm bán cô cho một như Lưu tổng, một lão già đã quá độ tuổi để lấy vợ. Mạc Hy Tuyết không phải là không biết chuyện công ty hiện giờ đang gặp khó khăn, nhưng không phải cứ phải dùng cách này để cứu công ty.

Mạc Hy Tuyết tuyệt đối không đồng ý chuyện bản thân mình bị người khác lợi dụng, phải lấy người mình không yêu.

Ông Mạc Tu Văn thoáng chút tức giận, "Mạc Hy Tuyết, ta không phải đang hỏi ý kiến của con, mà đây chính là mệnh lệnh. Con nhất định phải lấy Lưu tổng, cho dù có muốn hay là không?"

"Không đời nào!" Mạc Hy Tuyết tức giận đập tay xuống bàn, hai mắt cô trợn ngược lên nhìn ba mình, "Ba, ba có quyền gì mà làm như vậy? Con gả cho ai đó là quyền của con, ba không có quyền đem con đi bán để lấy tiền. Con mặc kệ, cho dù ba có làm như thế nào, con cũng tuyệt đối không gả." Cô chính là kiêu ngạo như thế, chỉ cần cô không muốn, cho dù là ai cũng không thể ép Mạc Hy Tuyết.

"Mạc Hy Tuyết, con nhìn lại bản thân con xem, bây giờ có ai dám lấy con nữa không? Con nên vui mừng vì Lưu tổng có hứng thú với con, không quan tâm đến chuyện con không còn trong sạch nữa. Con đừng có rượu mời không m

uống mà muốn uống rượu phạt."


Những lời nói của Mạc Tu Văn không ngừng đâm sâu vào trong trái tim của Mạc Hy Tuyết. Cô đau lòng biết mấy! Tại sao cha cô bây giờ lại trở thành như vậy? Trước đây, ba luôn yêu thương cô, cho dù cô có làm gì ông cũng đều đồng ý.

Nhưng kể từ khi cưới Lục Tư Nghiên về nhà, ba cô thay đổi hẳn. Ông không còn yêu thương cô nữa, thay vào đó chính là sự lợi dụng và ghét bỏ.

Mạc Hy Tuyết thật không thể nào hiểu nổi, ba cô sao lại thay đổi nhiều đến như thế? Chẳng lẽ ông ấy không còn yêu thương cô nữa rồi?

Lục Tư Nghiên ngồi bên cạnh liền châm chọc, "Mày ngủ với bao nhiêu người như thế, có người chịu lấy mày đã là may lắm rồi. Còn ở đó kiêu căng làm gì? Con gái mà mất đi sự trong sạch thì không người đàn ông nào cần đâu." Người đàn bà này không ngừng đay nghiến, mà gả Mạc Hy Tuyết cho Lưu tổng cũng chính là ý của bà ta.

"Đây không phải là chuyện của bà!" Mạc Hy Tuyết ngay lập tức trừng mắt nhìn bà mẹ kế của mình.

Ông Mạc Tu Văn đứng dậy, hai mắt của ông ta sâu lại, "Không muốn cũng phải gả. Cha cho con biết, mấy ngày nay con cứ ngoan ngoãn ở trong phòng mình đi, cuối tuần con sẽ gả cho Lưu tổng."

Mạc Hy Tuyết hoàn toàn ngỡ ngàng, ba cô là muốn nhốt cô lại ư?






Bình Luận (0)
Comment