"Nói, vợ tôi đâu? Mấy người để cô ấy ở đâu rồi? Mau giao người ra đây!"
"Con rể à, con nói gì vậy? Không phải Hy Tuyết đang ở nhà với con hay sao? Sao lại đến đây tìm chứ?" Mạc Tu Văn vô cùng luống cuống giải thích, ông ta cố gắng gượng cười nhưng trong lòng đang sợ hãi không thôi. Chắc hẳn lúc này Mạc Tu Văn đang cầu nguyện cho Phương Từ Khiêm đi thật sớm đi, nếu không ông ta sẽ tự rước họa vào thân mất.
Mạc Hy Tuyết còn đang bị nhốt ở dưới nhà kho, để cho Phương Từ Khiêm biết được chuyện này quả thật không hay chút nào cả.
Lục Tư Nghiên ngồi ở một bên cũng không dám hé răng dù chỉ một câu. Bà ta cũng biết thân biết phận, nếu để Phương Từ Khiêm biết được Mạc Hy Tuyết bị bọn họ đánh bị thương thì chắc chắn nhà họ Mạc sẽ tiêu đời.
Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén của Phương Từ Khiêm liếc về phía của Mạc Tu Văn, người đàn ông này dường như đang kiềm nén điều gì đó, "Ông không cần phải nói dối. Tôi biết Mạc Hy Tuyết đang ở đâu. Biết điều thì mau giao người ra đây. Nếu không tôi sẽ cho người phá nát cả ngôi nhà này đấy."
Phương Từ Khiêm đi công tác trở về, nhưng trong nhà lại không thấy Mạc Hy Tuyết đâu. Ban đầu anh còn tưởng cô đi đâu chơi, nhưng suốt cả một đêm cô không hề trở về nhà. Trong lòng của Phương Từ Khiêm dần sinh ra cảm giác lo lắng sợ hãi. Trong lòng anh có một dự cảm không hay.
Hỏi hàng xóm xung quanh, Phương Từ Khiêm mới biết Mạc Tu Văn thường xuyên đến tìm Mạc Hy Tuyết gây chuyện, đòi tiền. Anh liền nghĩ ra người đó đã dở trò với Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm liền vội vã chạy đến nhà họ Mạc đòi người.
Sắc mặt của Mạc Tu Văn cũng chẳng dễ chịu, ông ta vẫn cố tình lấp liếm, "Con rể, Hy Tuyết thật sự không ở đây. Con bé nó ở đâu, ba thật sự không biết. Hay là nó xảy ra chuyện gì rồi có đúng không?" Mạc Tu Văn còn làm bộ lo lắng không thôi cho con gái của mình.
Phương Từ Khiêm nhếch môi khinh bỉ, "Đừng có đứng đó diễn kịch nữa, mau giao người ra đây. Nếu không, tôi sẽ cho Mạc thị phá sản ngay lập tức. Mấy người biết tôi hoàn toàn có đủ năng lực để làm như vậy mà." Cánh tay của Phương Từ Khiêm bất giác siết chặt, những đường gân xanh nổi lên khắp cánh tay của anh.
Mạc Tu Văn sợ hãi thấp thỏm không thôi.
Nếu bây giờ ông ta không giao Mạc Hy Tuyết ra, Mạc thị chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nếu ông ta giao Mạc Hy Tuyết đang bị thương ra, Phương Từ Khiêm chắc chắn không để yên chuyện này đâu.
Còn đang không biết làm như thế nào, phía nhà kho liền truyền đến tiếng động. Dường như có tiếng người đang kêu, Mạc Tu Văn nghe xong thì sợ xanh mặt. Chưa kịp ngăn cản, Phương Từ Khiêm đã chạy vội đến đó.
Rầm!
Chiếc cửa cũ kĩ bị đạp mạnh liền mở ra.
Phương Từ Khiêm xông vào liền nhìn thấy Mạc Hy Tuyết cả người đầy máu me, sắc mặt trắng bệch nằm trên sàn đang cố tìm cách thoát thân. Đôi mắt của Phương Từ Khiêm hơi ửng đỏ, anh vội vàng lao đến đỡ cô dậy. Ánh mắt của Mạc Hy Tuyết mơ màng, cô cảm nhận được một vòng tay quen thuộc đang ôm lấy mình, liền dựa vào người của Phương Từ Khiêm theo bản năng vốn có.
Người đàn ông xót xa nhìn cô, "Hy Tuyết, em làm sao mà thành nông nỗi như vậy rồi? Kẻ nào dám làm em bị thương? Nói anh biết, anh sẽ đòi lại công bằng cho em." Hai tay của Phương Từ Khiêm nhẹ nhàng chạm lên những vết thương trên người của Mạc Hy Tuyết, máu còn đang chảy ra từng giọt ở trên người cô.
Chết tiệt!
Anh mới đi có mấy ngày mà sao Mạc Hy Tuyết lại thành ra như vậy rồi?
Mạc Hy Tuyết ngẩng đầu lên, cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt mình, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Hai cánh môi của người con gái khẽ mấp máy, "Phương Từ Khiêm!!" Dùng chút sức lực cuối cùng của mình, Mạc Hy Tuyết mới bật ra được câu đó.
"Phải rồi, là anh đây!" Phương Từ Khiêm ôm gọn người con gái vào trong lòng, trong lòng anh ngập tràn cảm giác đau xót vô hạn.
Lúc này, Mạc Tu Văn cũng đã chạy đến đây.
Ông ta vội vàng giải thích, nhưng Phương Từ Khiêm đã nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh, "Là mấy người ra tay đánh cô ấy như thế?"
Mạc Tu Văn và Lục Tư Nghiên nhất thời không nói được gì, sắc mặt hai người liền trắng bệch ra, chỉ biết nhìn nhau mà cầu nguyện.
"Hay lắm! Nhà họ Mạc mấy người hay lắm!" Ánh mắt của Phương Từ Khiêm nhuốm một màu đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi, "Dám đánh vợ tôi thành ra như thế trong lúc tôi không có ở đây. Tôi vốn đã định cho mấy người một cơ hội, nhưng lại dám làm ra chuyện này, vậy thì không cần nữa. Mạc Tu Văn, ông cứ chuẩn bị cho việc Mạc thị bị thu mua đi."
Nghe xong câu này, Mạc Tu Văn cả người run rẩy, ông ta vội vã cầu xin, "Con rể, xin con đừng làm như vậy mà. Chúng ta thật sự không cố ý. Con bỏ qua cho nhà họ Mạc lần này đi. Cha biết sai rồi." Lúc này ngoại trừ việc cầu xin tha thứ ra, Mạc Tu Văn không còn cách nào khác để cứu lấy nhà họ Mạc cả.
Nhưng e là lần này Phương Từ Khiêm sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Người đàn ông nhếch môi, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm, "Bỏ qua ư? Đừng hòng! Mấy người đánh vợ tôi ra nông nỗi này còn muốn tôi bỏ qua cho à? Tôi nói trước, chuyện này tới sẽ không để yên như vậy đâu. Nếu ông dám đến tìm Mạc Hy Tuyết nữa, tôi nhất định sẽ tống ông vào tù." Mạc Hy Tuyết chẳng khác gì một viên ngọc ở trên tay Phương Từ Khiêm, vậy mà mấy người đó dám đánh cô ra nông nỗi này, bảo anh làm sao bỏ qua cho bọn họ được.
"Phương Từ Khiêm, tôi muốn về nhà. Anh đưa tôi về nhà đi." Mạc Hy Tuyết nức nở bên trong vòng tay của Phương Từ Khiêm. Cả người cô đau đớn không còn chút sức lực nào, giờ cô không muốn ở cái nơi này nữa, Mạc Hy Tuyết chỉ muốn trở về nhà mà thôi.
Phương Từ Khiêm đè nén cơn giận ở trong lòng mình xuống, anh cẩn thận xoa đầu cô, "Được! Anh đưa em về nhà! Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà!" Cả người của Mạc Hy Tuyết được nhấc bổng lên, anh ôm gọn cô vào trong lòng, trước khi đưa cô về còn không quên cảnh cáo những người kia, "Mấy người cứ chờ đó cho tôi."
Sau khi đưa Mạc Hy Tuyết về nhà, Phương Từ Khiêm vội vã gọi điện thoại cho Vương Khải Trạch đến đây lúc nửa đêm, làm cho người nào đó oán than không ngừng, "Anh hai ơi, giờ này anh gọi tôi đến chỉ vì vợ cậu thôi sao? Sao không mang đến bệnh viện ấy, phá hoại giấc ngủ của tôi làm gì?"
Phương Từ Khiêm nét mặt không thay đổi, chỉ lạnh lùng quăng cho Vương Khải Trạch một câu, "Vào băng bó cho cô ấy nhanh lên. Cậu nói một câu nữa tôi liền cắt lưỡi cậu."
Vương Khải Trạch ngay lập tức im bặt, ngậm ngùi vào bên trong.
Tại anh hiền quá mà, cứ để cho cái tên này bắt nạt hoài như vậy.
Sau khi xử lý vết thương xong, Mạc Hy Tuyết cũng đã ổn hơn phần nào. Tình trạng của cô không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn định. Phương Từ Khiêm nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ hôm đó trở đi, Phương Từ Khiêm giao hết công việc cho trợ lý của mình, còn anh thì ở nhà chăm sóc cho bà xã. Mạc Hy Tuyết ngày ngày đối diện với sự chăm sóc nhiệt tình của Phương Từ Khiêm, trong lòng cô nói không cảm động thì chính là nói dối.