"Phương Từ Khiêm, Mạc Hy Tuyết là một cô gái tốt, cậu không thể làm tổn thương cô ấy như thế. Cô ấy không hề liên quan đến những chuyện năm xưa, Mạc Hy Tuyết là người vô tội cậu có hiểu không? Cô ấy không phải Lạc Hy Hy, cậu không được phép làm tổn thương cô ấy."
"Vương Khải Trạch, mình tự biết được bản thân của mình đang làm gì, không cần cậu phải nhắc nhở. Vả lại tốt nhất là đừng nhắc đến những chuyện này ở trước mặt mình nữa." Phương Từ Khiêm lạnh lùng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Vương Khải Trạch, thản nhiên buông ra một câu. Nói xong, anh lại tiếp tục cắm mặt vào công việc cho dù bản thân mình chỉ còn một tay mà thôi.
Vương Khải Trạch siết chặt cánh tay của mình, lúc này anh hận không thể đánh cho Phương Từ Khiêm một trận, "Cậu thật sự biết bản thân mình đang làm cái gì hay sao? Cậu coi Mạc Hy Tuyết, một người phụ nữ vô tội biến thành cô bạn gái phản bội cậu khi xưa, cậu làm thế mà được à? Phương Từ Khiêm, coi như mình xin cậu đấy, nếu cậu không yêu Mạc Hy Tuyết thì hãy buông tha cho cô ấy đi, đừng kéo vợ cậu vào trong chuyện này." Anh đã khuyên Phương Từ Khiêm rất nhiều rồi, nhưng tên này vẫn cứ không nghe.
Khoảnh khắc Phương Từ Khiêm nắm tay Mạc Hy Tuyết bước vào lễ đường thì Vương Khải Trạch đã biết được người bạn này của anh muốn tìm một kẻ thay thế cho Lạc Hy Hy, người phụ nữ nhẫn tâm kia. Ban đầu còn tưởng rằng đó là một vị tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, cho nên Vương Khải Trạch cũng không muốn xen vào chuyện này. Nhưng càng tiếp xúc, anh càng phát hiện ra, con người của Mạc Hy Tuyết thật sự rất tốt.
Anh không muốn để một cô gái không có tội tình gì như Mạc Hy Tuyết bị Phương Từ Khiêm tổn thương.
Phương Từ Khiêm sắc mặt vẫn lạnh tanh, anh cắm cúi vào làm việc, lạnh nhạt buông một câu, "Mình tự biết mình phải làm gì, Vương Khải Trạch, nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì về đi. Mình đây rất bận, không có thời gian mà lảm nhảm linh tinh với cậu đâu." Vương Khải Trạch thật sự bị người bạn này của mình chọc cho tức điên lên mất thôi.
Hai người cứ nói chuyện như thế mà không hề để ý rằng Mạc Hy Tuyết đã đứng bên ngoài từ lúc nào, cô đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện cãi vã của Phương Từ Khiêm cùng với Phương Khải Trạch rồi.
Cả người của cô mềm nhũn ra không còn chút sức lực, cô yếu ớt dựa lưng vào tường, dùng hai tay bịt chặt miệng mình không gây ra tiếng động hay là những tiếng khóc thút thít không kìm được mà bật ra. Sắc mặt hoàn toàn nhợt nhạt, cả người liên tục run rẩy.
Những lời mà hai người kia nói với nhau, Mạc Hy Tuyết nghe không sót một chữ nào cả.
Trái tim trong lồng ngực đột ngột truyền đến những cơn đau dữ dội, chúng không ngừng xâm nhập vào da thịt cô, từ từ lan ra khắp các dây thần kinh ở trên người cô. Đôi tay cuộn tròn nhưng vẫn không có cách nào che đi sự run rẩy cùng đau khổ tột cùng của Mạc Hy Tuyết. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của người con gái, đôi mắt long lanh như ngọc lại mang theo một nỗi u sầu hiếm có.
Thật không ngờ, những lời mà Mạc Hy Vân nói với cô khi nãy lại chính là sự thật.
Phương Từ Khiêm hoàn toàn không coi cô là Mạc Hy Tuyết, hóa ra trong lòng anh bao nhiêu lâu nay, cô chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế, một người có gương mặt giống hệt với người con gái mà anh yêu, Lạc Hy Hy mà thôi. Ấy vậy mà bao nhiêu lâu nay, Mạc Hy Tuyết vẫn ôm một ảo mộng rằng, Phương Từ Khiêm thật lòng yêu cô. Nhưng thật ra, anh tốt với cô chỉ vì khuôn mặt này của cô mà thôi.
Sự thật hóa ra chính là như vậy.
Mạc Hy Tuyết vốn không tin tưởng những lời của Mạc Hy Vân nói với cô, để có thể chắc chắn, cô đã âm thầm đến công ty gặp Phương Từ Khiêm để hỏi rõ chuyện này. Nào ngờ, cô lại vô tình nghe được một bí mật động trời như thế này. Chồng cô, vốn dĩ không hề yêu cô.
Không biết làm cách nào, Mạc Hy Tuyết trở về nhà hoàn toàn là theo bản năng. Cả người cô nhếch nhác, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Vừa về đến nhà, người con gái ấy đã nhốt mình lại trong phòng, cô co do lại một góc, một mình chịu đựng những đau khổ kia.
Nghĩ lại quãng thời gian hạnh phúc trước đây, Mạc Hy Tuyết thật sự nghi ngờ, Phương Từ Khiêm thật sự tốt với cô sao? Hay là vì Phương Từ Khiêm tưởng cô là Lạc Hy Hy, cho nên anh mới đối xử với cô như thế? Bây giờ, Mạc Hy Tuyết thật sự hoang mang, cô không biết bản thân mình bây giờ phải làm sao nữa đây?
Ngẩn ngơ cả ngày trong phòng, đột nhiên Phương Từ Khiêm gọi điện thoại cho cô. Ở đầu dây bên kia, người đàn ông cười nói vui vẻ, "Vợ à, hôm nay anh không về được, em cứ nghỉ ngơi sớm đi nhé. Tuyệt đối không được phép thức khuya có biết chưa?"
Nghe hai tiếng "vợ à" phát ra từ miệng của Phương Từ Khiêm, trái tim của Mạc Hy Tuyết cứ như thể bị người ta đâm cho hàng ngàn nhát dao vậy. Cô không biết hai tiếng "vợ à" ấy là Phương Từ Khiêm muốn gọi cô hay là anh muốn gọi người con gái tên Lạc Hy Hy kia đây?
Mạc Hy Tuyết nén chặt nỗi đau trong lòng, cô hít mạnh một hơi, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, "Em biết rồi, anh cứ làm việc đi." Cúp máy xong, người con gái ấy liền bật khóc.
Tại sao chứ?
Tại sao những người mà cô tin tưởng nhất lại đối xử với cô như vậy?
Ba cô cũng vậy, bây giờ lại đến người đàn ông cô yêu, cũng là chồng của cô. Mạc Hy Tuyết chẳng qua chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị mà thôi, điều này khó khăn đến vậy sao?
Bên tai của Mạc Hy Tuyết bỗng vang lên một tiếng gọi, "Hy!!!" Một âm thanh trìu mến và nâng niu. Phải rồi, đó là Phương Từ Khiêm gọi cô trong mỗi lúc hai người thân mật quấn quýt với nhau. Ban đầu cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại gọi cô như thế. Mạc Hy Tuyết tò mò hỏi anh, nhưng Phương Từ Khiêm chỉ trả lời cho qua loa, "Bởi vì gọi Hy hay hơn!"
Ban đầu, cô cũng cho là vậy.
Nhưng đến hôm nay Mạc Hy Tuyết cũng đã hiểu ra vì sao Phương Từ Khiêm luôn gọi cô là Hy thay vì gọi Hy Tuyết.
Bởi vì trong tên của cô có chữ Hy, giống với tên của Lạc Hy Hy.
Sự thật này quá mức tàn khốc, Mạc Hy Tuyết lần này không tin cô cũng phải chấp nhận. Nhưng điều mà cô luôn muốn biết chính là, ở trong lòng của Phương Từ Khiêm, cô rốt cuộc là gì? Trong trái tim anh có thật sự dành cho cô một vị trí hay không?
Nhiều lần muốn hỏi, nhưng Mạc Hy Tuyết sợ bị tổn thương, cho nên cô quyết định im lặng.
Kể từ khi biết rõ nguyên nhân Phương Từ Khiêm kết hôn với cô, Mạc Hy Tuyết luôn tìm cách tránh mặt anh, ít khi nói chuyện với anh. Thậm chí, thái độ còn vô cùng hờ hững và lạnh nhạt, không còn là tình cảm mặn nồng sâu đậm như khi xưa nữa.
Tưởng là Mạc Hy Tuyết giận dỗi, Phương Từ Khiêm liền mua mấy món ăn ngon về dỗ ngọt cô, "Bà xã à, anh mua vịt quay mà em thích ăn nhất này. Không phải là em luôn muốn đi ăn vịt hay sao? Nay anh mua về cho em đó."
"Phương Từ Khiêm, đó là món ăn mà Lạc Hy Hy thích nhất hay sao?" Một câu hỏi đột nhiên bật ra, thái độ chẳng quan tâm, ánh mắt mang vài phần lạnh nhạt của Mạc Hy Tuyết khẽ nhìn về Phương Từ Khiêm. Đây vốn không phải thứ cô thích ăn, có phải anh lại coi cô là Lạc Hy Hy rồi không?
Cả người của Phương Từ Khiêm thoáng chốc cứng đờ, nụ cười trên môi của người đàn ông vụt tắt sau khi nghe thấy câu hỏi kia.