Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ

Chương 39



"Mạc tổng, ở bên ngoài có mấy người muốn gặp gì, một trong số đó nói là cha của chị nữa. Chị có muốn gặp họ hay không ạ?" Mạc Hy Tuyết đang tập trung làm việc thì thư ký của cô vào bên trong thông báo, tay của cô ấy còn đang ôm một tập văn kiện, có vẻ như đang rất vội vã. Những người ngoài kia cứ không ngừng thúc dục cô ấy như vậy, nữ thư ký này chỉ có thể tạm dừng hết công việc mà mình đang làm dở thôi.

Mạc Hy Tuyết bất giác chau mày lại, khoé môi của cô hơi giật giật.

Cô rơi vào trầm mặc, những người đó không phải là những người mà cô đang nghĩ đến đấy chứ? Mấy người bọn họ cũng nhanh thật, đã mò tới tận đây rồi.

Thấy tổng giám đốc im lặng, cô thư ký kia lại rụt rè nói tiếp, "Mạc tổng, mấy người đó nói rằng không gặp được chị thì nhất quyết không đi về, bọn họ đang làm loạn ở dưới sảnh rồi ạ!"

"Cô đưa bọn họ vào phòng chờ trước đi, tôi giải quyết nốt đống văn kiện này rồi sẽ đến đó sau."


Thư ký cúi đầu liền ra ngoài chuẩn bị.

Một lát sau, Mạc Hy Tuyết đã có mặt ở phòng chờ cho khách. Ở đó, Mạc Tu Văn và Mạc Hy Vân đang ngồi chờ chễm chệ, hai người bọn họ còn kiêu ngạo vênh mặt lên không coi ai ra gì.

Thấy Mạc Hy Tuyết đi vào, Mạc Tu Văn liền hớn hở chạy tới làm ra vẻ thân thiết lắm vậy, "Con gái à, con tới rồi sao? Con nhận ra ba không, ba là ba con này." Ông ta muốn nắm lấy tay của Mạc Hy Tuyết nhưng cô nhanh chóng rụt lại.

Ngồi xuống ghế, cô lạnh lùng nhìn bọn họ, "Hai người hôm nay đến đây để làm gì? Có gì thì nói mau lên, không lỡ việc của tôi mất. Nói xong thì mời hai người về cho."

"Hy Tuyết, con đừng nói thế chứ. Chẳng qua là ba và em muốn đến đây thăm con thôi mà. Nghe nói con đi nước ngoài về, rồi còn thành công như vậy nữa... Cho nên ba với Hy Vân mới…" Mạc Tu Văn nói đến đây có vẻ ngập ngừng, ông ta dường như đang muốn nhờ vả gì đó nhưng lại sợ không dám nói tiếp.

Mạc Hy Tuyết nhún vai, cô hừ lạnh một tiếng, quăng cho hai người kia sự ghét bỏ, "Mời hai người nói vào trọng điểm đi, đừng có vòng vo tam quốc nữa. Tôi còn rất nhiều việc phải làm." Mạc Tu Văn ba năm trước vô tình đuổi cô đi như thế nào, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà nói vậy ư.

Còn Mạc Hy Vân nữa, nhìn vẻ mặt của cô ta có vẻ như miễn cưỡng lắm mới phải đến đây, quan tâm cái gì chứ? Có chết cô cũng không tin những lời nịnh nọt kia của "cha" và đứa "em gái thân yêu" này.

Mạc Tu Văn nãy giờ chỉ biết cười, Mạc Hy Tuyết nói thế, giọng điệu ông ta thay đổi hẳn, nhanh chóng nhờ vả con gái mình, "Chuyện là, bây giờ gia đình mình đang lâm vào tình trạng khó khăn, ba chơi cổ phiếu thua nhiều quá, nợ người ta mấy tỉ. Hy Tuyết, con thành công như thế, cho ba con mấy tỉ đi, tiện thể Hy Vân bây giờ chưa có công chuyện đàng hoàng, nể tình nó là em gái con, con cho nó một chức vụ ở trong công ty nhé."

Mạc Hy Tuyết cười nhạt, khoé môi cô nhếch lên khinh bỉ nhìn bọn họ.

Cô biết ngay mà.

Hai người này cũng mặt dày quá đấy! Cho dù Mạc Tu Văn là ba cô, nhưng những chuyện mà ông ta đã làm, cô không thể nào tha thứ được.


"Hai người không biết xấu hổ à mà vác mặt đến đây xin tiền? Năm xưa, mấy người không muốn nhận tôi, thấy tôi thành công liền cha cha con con, chị chị em em thân mật lắm vậy. Tôi với nhà họ Mạc đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, việc ông gây ra thì tự mình giải quyết đi, đừng trông chờ vào tôi, tôi sẽ không giúp đâu." Mạc Hy Tuyết thẳng thừng tuyên bố, ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc về phía Mạc Hy Vân, "Còn về cô ta ấy, muốn làm việc ở đây thì tự mình nộp hồ sơ xin việc đi. Công ty này không chấp nhận cho người khác đi cửa sau. Mà với trình độ của Mạc Hy Vân, còn lâu mới được làm việc ở đây."

Lần này, Mạc Hy Tuyết không giúp đỡ bọn họ nữa.

Những gì những người này gây ra, hai người phải tự mình gánh chịu tội lỗi của mình. Cô không phải là thánh nhân, làm sao quên được những chuyện khi xưa. Vả lại, Mạc Tu Văn đã làm gì với mẹ cô, Mạc Hy Tuyết vẫn chưa quên đâu.

Người đàn ông kia nụ cười đã cứng đờ, tâm trạng của Mạc Tu Văn lúc này ắt hẳn đang tức giận, nhưng ông ta vẫn phải hạ mình cầu xin, "Hy Tuyết, con đừng tuyệt tình như vậy. Ba là ba của con mà, con mà không cho ba tiền, ba nhất định sẽ bị đám người kia đánh chết mất. Nhà chúng ta đã không còn gì nữa rồi. Em con nó cũng ly hôn rồi, cuộc sống khổ cực vô cùng, con giúp nhà mình đi mà."

Người con gái ấy dáng vẻ vẫn vô cùng thản nhiên, "Đó là chuyện của mấy người, liên quan gì đến tôi. Mạc Hy Vân ra nông nỗi này cũng là đáng đời."

Gieo gió thì gặp bão thôi.

Sắc mặt của Mạc Hy Vân vô cùng khó coi. Đôi tay cô ta siết chặt lại, cắn môi nhịn nhục. Bị người mình căm ghét nhất sỉ nhục mỉa mai như thế, Mạc Hy Vân không thể chịu nổi. Hôn nhân của cô ta thất bại, việc làm thì lông bông, hoàn toàn thua xa Mạc Hy Tuyết.

Nguyên nhân chính là Cố Dư Nhân ngoại tình ở sau lưng cô ta, mà nhà của hắn lại trọng nam khinh nữ, vị thế của Mạc Hy Vân trong căn nhà đó càng mất dần. Người đàn ông đó cứ uống say rượu là ra tay đánh Mạc Hy Vân, những trận đòn roi ngày một nhiều hơn. Mà lúc đó, địa vị của nhà họ Mạc đã xuống cấp rồi, không còn tiếng nói nữa. Không chịu đựng nổi nữa, hai bọn họ liền ly hôn, kết thúc một cuộc hôn nhân chóng vánh.

Không có công việc, cả ngày ăn chơi sa đoạ, Mạc Tu Văn vô cùng đau đầu.

Mạc Hy Tuyết kiên quyết từ chối không chịu giúp đỡ khiến cho Mạc Tu Văn nổi đóa lên, "Con khốn này, tao là cha mày đấy, chẳng lẽ mày thấy cha mày chết mà không cứu sao? Vả lại, ban đầu Mạc thị là của tao, mày mua lại tưởng rằng giỏi lắm sao?"


"Ông còn ở đây mà nói những lời như vậy à?" Mạc Hy Tuyết xem ra đã bị chọc giận, cô tức tối đứng dậy, trợn mắt nhìn hai người kia, "Mạc thị rõ ràng là của mẹ tôi, bà đã sang tên cho ông, từ lúc nào nó biến thành của ông rồi? Mẹ tôi đúng là xui xẻo khi gặp phải ông. Khi bà ấy bị bệnh, ông ra ngoài ngoại tình với người khác, bỏ mặc mẹ tôi ra đi trong cô độc, Mạc Tu Văn, ông nói xem, ông xứng được sống trên đời này sao?"

Mạc Tu Văn nhất thời nghẹn họng không nói câu gì.

Mạc Hy Tuyết còn tưởng khi xưa mẹ cô bị bệnh mà qua đời, không ngờ rằng bà ấy bị Lục Tư Nghiên và người phía trước này hại, lại còn chiếm mất công ty của ông ngoại để lại cho bà ấy. Cô chưa tính sổ với bọn họ là may lắm rồi đấy.

"Bây giờ, mời hai người ngay lập tức ra khỏi đây, đừng để tôi gọi bảo vệ lên đây, như thế thì mất mặt lắm."

"Được, mày cứ đợi đó cho tao!"

Dứt lời, Mạc Tu Văn xấu hổ kéo Mạc Hy Vân rời khỏi nơi này.






Bình Luận (0)
Comment