Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ

Chương 81



"Phương Từ Khiêm, em có một tin vui muốn báo cho anh biết, anh có nghe không?" Mạc Hy Tuyết chống cằm, khoé môi cô cong lên một nụ cười quyến rũ mê người, khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn phạm tội.
Phương Từ Khiêm hơi nheo mắt lại, anh đưa tay véo một bên má vợ mình, "Không biết bà xã đang muốn nói gì vậy? Chồng em đang lắng nghe đây!" Tin vui mà cô nói rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Mạc Hy Tuyết chỉ cười, cô lấy trong túi xách của mình một tờ giấy trắng đưa cho chồng, "Anh tự xem đi!" Hình như đó là giấy xét nghiệm thì phải.
Mở ra, đập vào mắt Phương Từ Khiêm là những dòng chữ điêu luyện của bác sĩ.

Cái quan trọng chính là nội dung ở trong giấy xét nghiệm đó ghi gì kìa.

Đọc xong, Phương Từ Khiêm ngạc nhiên lẫn sửng sốt, "Hy Hy, chuyện này là thật sao? Anh sắp được lên chức cha à?" Niềm vui này đến quá bất ngờ khiến anh chưa tài nào định hình được những việc đang diễn ra.
Cô khẽ gật đầu một cái, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng tươi tắn.
Đúng vậy.
Ở trong giấy xét nghiệm đã xác định chính xác việc Mạc Hy Tuyết mang thai rồi.

Ban đầu, nhận được tin này, cô cũng rất vui mừng.


Vậy mà cô đã sắp được làm mẹ rồi.
Phương Từ Khiêm ngẩn người ra đó, Mạc Hy Tuyết thấy buồn cười, gối đầu lên tay anh, "Sao thế ông xã? Bất ngờ quá nên ngơ ra đó luôn rồi à?" Cô nàng thở dài, "Nhưng mà em mới mang thai được bốn tuần mà thôi, chưa thấy rõ được hình hài của đứa trẻ." Nhìn tấm ảnh đen trắng trên tay Phương Từ Khiêm, trong ánh mắt của Mạc Hy Tuyết thoáng dâng lên một tia xúc động.
Đó chính là con của cô và Phương Từ Khiêm.
Đến bây giờ, anh mới có phản ứng lại.

Trong lòng Phương Từ Khiêm vỡ òa lên vì sung sướng.

Người đàn ông mừng như điên, anh nhảy cẫng lên, ôm cả vợ mình quay trong không gian, "Vợ à, anh được làm cha rồi! Cuối cùng anh cũng sắp được lên chức bố rồi!"
"Phương Từ Khiêm, em đang mang thai đấy, anh làm em chóng hết cả mặt rồi!" Mạc Hy Tuyết hoa hết cả mắt từ từ dốc sức nói, "Bác sĩ nói những tháng đầu tiên không được phép cử động quá mạnh."
Anh thoáng chốc dừng lại, vội vàng cẩn thận từng li từng tí để Mạc Hy Tuyết ngồi xuống ghế.

Phương Từ Khiêm hoảng hốt, anh toát hết cả mồ hôi lo lắng đưa tay xoa bụng cô, "Xin lỗi em, lúc nãy tại anh kích động quá.

Em và con không sao chứ? Anh đúng là đáng đánh mà."
"Không sao đâu!" Nhìn dáng vẻ lo lắng ấy của chồng, Mạc Hy Tuyết chẳng nhịn được mà cười một tiếng khe khẽ, "Lần sau anh chú ý hơn là được."
Phương Từ Khiêm vẫn chưa hết sợ, anh ghé tai lên phần bụng phẳng lì của vợ, miệng liên tục thì thầm, "Con gái bảo bối à, làm con sợ rồi phải không? Ba xin lỗi nhé, con nhất định phải ngoan ngoãn, đừng làm khó mẹ con nha.

Chờ khi con sinh ra rồi, ba nhất định sẽ mua cho con hết những gì con thích." Ai đó vừa cười vừa nói một mình.
"Ông xã à, sao anh biết đó là con gái? Còn chưa bốn tháng mà, anh cũng đâu phải bác sĩ đâu.

Lỡ như nó là con trai thì sao?"
"Anh chắc chắn là con gái.

Hy Hy, đó là gen của anh mà, làm sao chồng em lại không biết được." Phương Từ Khiêm khẳng định vô cùng chắc chắn.
Mặt mũi của Mạc Hy Tuyết trở nên đỏ bừng.

Sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn nói được mấy lời như thế.
Những ngày sau đó, Phương Từ Khiêm lúc nào cũng gọi điện cho Vương Khải Trạch khoe khoang, "Tôi sắp được làm cha rồi hê hê.

Loại cẩu độc thân như cậu thì biết đó là gì chứ? Đến bây giờ còn chưa tìm được bạn gái thì chịu rồi." Vương Khải Trạch thật sự muốn tẩn cho tên này một trận đấy.
Ngày nào cũng cà khịa anh như vậy vui lắm hả?
Từ khi biết được Mạc Hy Tuyết mang thai, Phương Từ Khiêm không cho cô đi đến công ty luôn, vì các thiết bị điện tử có tia phóng xạ có ảnh hưởng xấu đến phụ nữ mang thai.

Mạc Hy Tuyết cãi không nổi, chỉ đành ngoan ngoãn nằm ở nhà, mọi việc giao lại cho thư ký phụ trách.
Trong thời gian dưỡng thai, Phương Từ Khiêm chăm sóc cô rất cẩn thận, không để cô đụng tay đụng chân vào thứ gì cả.

Lúc nào cũng ép cô nằm im trên giường, rồi chẳng được làm cái này, không được làm cái kia.

Mạc Hy Tuyết buồn chán sắp chết rồi.

Nằm trên giường nhiều quá, cả người cô trở nên ê ẩm.

Muốn ra ngoài đi dạo cũng phải có người giám sát đi theo.
Những vật nhọn ở trong nhà đều đã được bọc kín lại, thảm mềm trải khắp nơi trong nhà.

Mạc Hy Tuyết chỉ biết cười khổ, cô chỉ mang thai thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không? Tuy cô không ốm nghén nặng như các thai phụ khác, tuy nhiên, tình trạng nôn mửa vẫn diễn ra, khiến cho Phương Từ Khiêm sợ tái xanh mặt mũi.
Anh cứ lo này lo kia, mời không biết bao nhiêu chuyên gia dinh dưỡng về tư vấn cho cô.
Mạc Hy Tuyết đã bảo anh đừng làm vậy rồi, vậy mà ai kia vẫn còn cố tình làm thế.
Chẳng mấy chốc cô đã mang thai đến tháng thứ tám rồi.

Phần bụng phía trước đã nhô cao, ngày dự sinh chẳng mấy chốc là sẽ đến.


Ở giai đoạn này, Phương Từ Khiêm lại càng thận trọng hơn, nhìn anh gầy đi mất mấy cân thịt như thế, Mạc Hy Tuyết xót xa vô cùng.
Có hôm, nhìn anh lao lực như thế, cô nàng liền rưng rưng nước mắt, "Ông xã, cực cho anh quá! Anh phải chịu khổ vì em rồi." Người ta nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, quả thật chẳng sai chút nào cả.
Phương Từ Khiêm xoa đầu cô, "Bà xã, chẳng cần lo cho anh! Em đừng khóc, sẽ làm ảnh hưởng đến con đó."
Tuy có thể biết được giới tính của thai nhi, nhưng Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết vẫn lựa chọn giấu kín, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Con nào thì cũng là con, hai người họ đều sẽ thích hết.
Ngày Mạc Hy Tuyết sinh con là một ngày đẹp trời, nắng mai chiếu rọi muôn nơi.

Lúc được đẩy vào phòng sinh, Phương Từ Khiêm đã căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi hột, cả người bồn chồn lo lắng chẳng thể ngồi im, cứ liên tục đi qua đi lại trước phòng sinh.
Cô lựa chọn cách sinh tự nhiên vì mong muốn con của mình được khỏe mạnh.
May mắn là quá trình sinh nở rất thuận lợi, không gặp trở ngại khó khăn gì.

Nhưng đứa trẻ sinh ra là con trai chứ chẳng phải là con gái giống như dự đoán ban đầu của Phương Từ Khiêm.

Y tá bế đứa bé ra, anh liền đưa nó cho ba mẹ của mình, còn anh thì chạy vội vào bên trong thăm Mạc Hy Tuyết.
Anh nắm chặt lấy tay cô, hai mắt đã ươn ướt, "Bà xã, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh như thế.

Em vất vả nhiều rồi." Phương Từ Khiêm đặt lên trán cô một nụ hôn.
Mạc Hy Tuyết thở dốc, thể lực cô vẫn chưa hồi phục.

Cô nàng mỉm cười đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, "Khiêm, anh cũng vậy! Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ con em nhiều như vậy!".


Bình Luận (0)
Comment