Vừa nghe thấy lời miêu tả ấy, Đường Duy chau mày “Tôi ghét phải đi đến chỗ đông người như vậy. “Cậu Đường à, xin anh hãy kiên nhẫn cho… Ông chủ họ Phương là bạn thân của ba anh, chúng ta cũng không thể không cho ông ta ít mặt mũi.
Đơn Giản đứng bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Cứ xem như là vì ông chủ. “
“Anh không phải là trợ lý của ba tôi à? Thế thì đừng kiểm chuyện làm ba tôi thêm phiên chứ
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Duy nheo mắt liếc anh ta một cái: “Phải thay ba tôi suy nghĩ một chút đi Đơn Giản cạn lời, chốc lát sau thầm thì “Chứ không phải là tôi muốn anh giữ gìn mặt mũi của ông chủ trước mặt người khác, duy trì quan hệ tốt với họ à, đối với anh cũng đâu có gì không tốt chứ “Phải phải.”
Đường Duy nhếch khỏe môi cười lạnh: “Cũng có thật sự trách móc gì anh đâu. Được rồi, sắp đến giờ rồi, lên máy bay thôi.
Cậu tất nhiên sẽ ngôi ở khoang hạng nhất, ở cửa vào cũng chẳng có mấy ai đi, nhưng khi ra đến nơi rồi chẳng hiểu vì sao Đường Duy đột ngột khựng lại.
Tiếp viên hàng không đứng ngay cửa máy bay cười mỉm với anh, ánh mất cứ quấn quanh trên người Đường Duy, ước gì hôm nay có thể luẩn quẩn bên cạnh cậu mãi. Đơn Giản thấy vậy thì cẩn thận hỏi một câu: “Cậu Đường Duy, xin hỏi cậu thấy không thoải mái ở cho nào sao ạ?”
Đường Duy lầm bầm: “Tại sao
Tim cậu lại đột ngột đập nhanh hơn vậy?
Dường như cậu bông nhớ tới điều gì đó, quay phắt đầu lại xem thử, những gương mặt ngồi ở khoang chỉ còn lại là những người luồng tuổi, vừa nhìn cũng hiểu là người có công tác, kinh doanh thương mại, ai nấy đều mang theo máy tính bảng hoặc laptop làm việc của mình.
Ai có thể ngồi ở khoang hạng nhất, điều kiện kinh tế chắc chắn không hề kém cỏi rồi. “Hắn là ảo giác thôi.”
Cậu lẩm bẩm, sau đấy quay lại ngồi an vị ở chỗ của mình, Đơn Giản ngồi bên cạnh lại hiểu ý mà đưa cho cậu một cái mũ lưỡi trai. Lúc cậu đội mũ lên lập tức đè thấp vành mũ xuống, che khuất đi gương mặt xán lạn của mình. “Đẹp trai quá trời… “Nhìn mỗi cái cắm thôi cũng biết là đẹp trai rồi.”
“Tôi thử xem qua profile của cậu ta rồi ý. Đây chính là cậu cả của nhà họ Bạc “Là Đường Duy đó hả? Trời ơi!”
Trong phòng nghỉ, mấy người tiếp viên hàng không thi nhau rủ rỉ: “Cậu cả họ Đường đi một mình thôi à?”
“Không phải có một trợ lý đi theo a? À mà anh trợ lý cũng đẹp trai đảo để lắm. “Tôi còn tưởng sẽ có bóng hồng nào đi cạnh cậu ấy chứ, trước đây không phải có lời đồn bảo là cậu cả họ Đường này có thanh mai cùng lớn lên, cùng đi học chung với nhau à. Ai ngờ chỉ đi có một mình, có khi nào cậu ấy còn độc thân không?”
“Em cũng có nghe qua, hình như cô gái ấy tên là Từ Dao. Thân phận cũng xịn xô lắm, thiên kim tiểu thư của nhà họ Từ đây.
Mấy tiếp viên hàng không vừa khẽ không bàn tần, vừa hướng ra phòng nghỉ bên ngoài, ai nấy tự động nhìn kỹ vị khách điển trai ngồi ở khoang hạng nhất kia “Quả nhiên là một đội Kim Đồng Ngọc Nữ, lại còn môn đăng hộ đối. Từ Dao cũng khá là đẹp đó. “Tên là Từ Dạo thật à
Một người vuốt cầm, nhíu mày: “Hình như tôi nghe bảo không phải tên này đầu… Tôi nhớ làm à?”
“Là Từ Dao thật à, bên cạnh Đường Duy bây giờ chỉ có mình Từ Dao thôi á
Có một tiếp viên thần thần bí bí buôn dưa lê: “Có người trong vòng tròn quan hệ đó nói cho em biết a “Vậy chắc tôi làm á
Vị tiếp viên nghi ngờ ký ức của bản thân kia lắc lắc đầu: “Dù sao thì mấy lời đồn đoán muốn loạn kiểu gì cũng có này nhiều ghê lắm, có thể là tôi nhớ nhầm rồi.”
Sau lưng họ có người lướt qua, bước đi đi dẫn dẫn chậm lại.
Trên mái đầu màu đen là chiếc mũ lưỡi trai, đồng tử màu đen ánh sợi xanh biếc run nhè nhẹ, như đang trải qua một cú sốc mãnh liệt, cuối cùng lại phải dùng hết sức lực để tỉnh táo. Bạc Nhan mở cửa nhà vệ sinh ra, vừa cổ bắt mình quên hết đi những lời phiếm chuyện của đám người tiếp viên hàng không ban nãy. Nhưng những lời ấy cứ quấn quanh bên tại chẳng dứt, khiến cô chẳng thể nào thoát ra được.
Không. Không phải Từ Dao.
Không phải! Không phải
Là ai tự tiện thay đổi tất thảy? Là ai đoạt đi vị trí vốn có của cô và chiếm cả những ký ức ấy! Là ai… phải cố gắng loại bỏ đi dấu vết tồn tại của cô.