Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1407

Gió đêm thổi vù vù xuyên qua người Đường Duy, lạnh thấu tim gan.



Đường Duy nhìn Tô Nhan trốn sau lưng Trì Liệt, trong lòng như hóa đá. Cậu mấp máy miệng: “Tô Nhan, em không định nhìn mặt anh sao?”



Tô Nhan hít sâu một hơi: “Anh đi đi”



Cô không muốn một lần nữa phải báo cảnh sát đuổi cậu đi, như vậy quá mất mặt, cũng coi như cho cậu chút thể diện sau ngần ấy năm.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Vậy nhưng Đường Duy không muốn, cậu biết nếu bây giờ để Tô Nhan đi thì sẽ thật sự không tìm lại được nữa.



Trời cao biển rộng, cô ấy muốn cùng người đàn ông khác rời khỏi thế giới của cậu.



“Anh..” Đường Duy không biết nói gì. Cậu rõ ràng còn có lời muốn nói, nhưng trước mặt Trì Liệt dũng khí bỗng tiêu tán hết. Cậu lẩm bẩm: “Anh không muốn như vậy, Tô Nhan..






Đừng đuổi anh đi”



Đừng đuổi anh đi.



Tựa như một đứa trẻ hèn mọn trôi dạt lang thang dưới khói lửa chiến tranh vậy.



Ánh mắt ấy giống như đã đánh mất cả trụ cột tinh thần, thậm chí khiến Tô Nhan cảm thấy cô mới là kẻ bạo hành vậy.



Tuy nhiên, Đường Duy, anh đừng quên, cũng chính anh đã không thèm ngoái đầu lấy một cái mà ném tôi ra khỏi biệt thự.







Tô Nhan quay đi, còn chẳng thèm nhìn Đường Duy một cái. Cô cầm chặt lấy một ngón tay Trì Liệt như thể nằm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô nói: “Đừng làm ba tôi thức dậy, chúng tôi còn phải quay về ngủ”



“Tô Nhan!”



Giọng nói vội vàng của Đường Duy mang theo cầu xin: “Em đang… trả thù anh đúng không?”



“Anh cứ chờ đó, Đường Duy”



Tô Nhan quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý hận: “Ngày mà tôi ngay cả báo thù anh cũng không thèm làm, Đường Duy, lúc đó anh mới bị hủy hoại hoàn toàn”



Trong tình yêu không có người thẳng kẻ thua. Trước kia là cô tình nguyện nhượng b: làm một con chó sau lưng Đường Duy. Vậy đợi đến bây giờ con chó trung thành ấy phản chủ, cũng chính là thê thảm nhất!



Đường Duy không dám nói một lời, sự thật im lặng mà tàn nhẫn giáng xuống.



Thừa nhận sao? Thừa nhận cậu không thể rời khỏi Tô Nhan, cậu thật sự không thể rời xa Tô Nhan được.






Từ trước đến giờ, cô bé luôn lon ton chạy sau mông cậu, hạ thấp mình, đã dùng cách của bản thân đúc ra một chiếc lồng giam mà cậu không hề hay biết. Đến khi tỉnh lại đã thấy mình bị gông xiềng vây xích dưới vực sâu.



Cậu… không thể từ bỏ cô ấy. Tô Nhan không phải chưa từng rời đi, nhưng mỗi lần nghe được tin tức về cô, trái tim của Đường Duy đều sẽ tăng tốc đập nhanh.



Cậu không lừa nổi chính mình.



Cậu muốn dùng hết các biện pháp, kể cả có là thủ đoạn dơ bẩn tỉ tiện đi chăng nữa cũng muốn giữ Tô Nhan lại cạnh mình.







Rất nhiều lời Đường Duy muốn nhanh chóng nói ra, nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại biến thành lời khác. Rõ ràng không muốn bảo cô đi, nhưng lại cãi vã hết lần này tới lần khác…



Quả thật trí mạng!



Đường Duy muốn hỏi Tô Nhan còn yêu cậu không, tình cảm năm đó liệu có còn lại dù chỉ là một chút xíu thôi không.



Nhưng Tô Nhan ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cậu, trực tiếp kéo Trì Liệt đi vào nhà, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, hệt như ở sân bay hai năm trước cô quyết đoán rời đi Cảm giác sợ hãi quen thuộc kia dâng lên trong lòng Đường Duy. Cậu xông lên phía trước tóm lấy cửa. Nhưng không ngờ Tô Nhan đúng lúc mạnh mẽ kéo cửa vào.



Cứ dùng sức như thế mà kẹp ngay trúng tay Đường Duy.



Tô Nhan ngây người, từ từ mở to hai mắt.



“Anh..”



Cánh cửa đặc dày bị cô mang theo tức giận mà đóng, lại bị cái tay vươn ra của Đường Duy chặn đúng vào khe hở cuối cùng lúc khép lại.



Đôi tay rắn khỏe kia bị cánh cửa đập cho đỏ bừng lại sừng sững bất động như thể đồng sắt vậy.



“Anh không biết đau hả?”



Tô Nhan như bị kích thích, cuối cùng cũng mất hình tĩnh: “Giả vờ cái gì mà giả vờ? Bây giờ tay anh có đứt ra cũng được cái tích sự gì.



Kể cả anh có đứt một ngón tay tôi cũng không thèm chớp mắt lấy một cái! Bây giờ tôi đây hối hận nhất là năm đó vì sao không đâm chết anh cho rồi!”

Bình Luận (0)
Comment