Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1409

‘Vừa rồi khi này, Tô Nghiêu đã nghe thấy được tất cả mọi thứ.



Chuông cửa reo được một lúc thì cậu ta cũng tỉnh dậy. Cậu nghe được thanh âm liền vọt ra trong vòng một giây là đã đến cửa, cậu lại dừng bước, thu chân lại.



Có lẽ trong lòng cậu rõ ràng biết, kỳ thật cậu không có cái tư cách để nhúng tay vào chuyện tình cảm của Tô Nhan.



Cho dù người này chính là chị của cậu.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Tô Nghiêu liền đứng im lặng như vậy ngoài cửa phòng của Tô Nhan rất lâu, giống như cả một thế kỷ dài vậy đó, cậu đợi rất lâu đến lúc cảm giác như Tô Nhan với Trì Liệt sắp ngủ đến nơi, mới nhẹ nhàng bước đi, từng chút một đi xuống lầu.



Đi mãi đến cửa, rồi yên lặng mở cửa ra không một tiếng động.



Cậu thấy ngoài cửa còn một người đàn ông đang đứng, khuôn mặt tinh xảo, dưới ánh trăng dung mạo lại càng thêm kinh ngạc.






“Tô Nghiêu đóng cửa lại rồi hô một “Đường Duy”



Đường Duy liếc mắt nhìn Tô Nghiêu một cái, lúc đầu thì có chút ngoài ý muốn, sau lại trực tiếp nghĩ tới cái gì đó, cũng chẳng màng hỏi xem lý do cậu xuất hiện ở nơi này.



Tô Nghiêu cảm nhận được rằng Đường Duy là một người rất thông minh, không cân phải nhiều lời để giải thích, Đường Duy đã có thể hiểu được thông suốt rồi.



Nếu đã như thế này, thì tại sao cậu lại cư: xử như một đứa trẻ khi nói đến tình cảm thế?



“Sao anh còn chưa đi nữa?”







“Tôi đang chờ cô ấy”



“Chị ấy sẽ không đến gặp anh đâu”



Tô Nghiêu nhíu mày, khi đêm khuya buông xuống, hai người nhìn nhau, cậu ta nhìn vào.



mắt Đường Duy thấy được ánh mắt đen sâu thẩm của cậu.



Hít sâu một hơi, Tô Nghiêu nói: “Sau này đừng tìm chị ấy nữa”



“Việc đó là không thể”



“Tôi cảm thấy Trì Liệt sẽ hợp hơn so với anh nếu chị tôi phải kết hôn” Tô nghiêu dừng một chút, cố giấu đi những tổn thương trong tìm ở quá khứ, cậu ta nhìn về phía Đường Duy: “Tôi sẽ chúc phúc cho họ”



Hai chữ kết hôn không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Đường Duy, mi tâm của cậu nhảy dựng lên: “Không thể được!”






Tô Nghiêu có chút sốt ruột nói: “Tôi sẽ không giống như hai năm trước mà tổn thương chị của tôi đâu, Đường Duy, anh đừng có mà suy nghĩ gì nữa.”



Thương tổn…



Thì ra trong mắt mọi người, tất cả những thứ này đều là thương tổn.



Nhưng Đường Duy lại không thể tự mình nhận ra, cậu nghĩ đó là cậu nên làm, là những việc mà Tô Nhan có thể chịu đựng được, hoàn toàn không nghĩ tới thứ gì khác.







Mà hiện giờ, tờ giấy mỏng manh này chị cần chọc nhẹ một xíu là sẽ rách ngay, những giọt máu của sự thật cứ rơi từng giọt từng giọt xuống Thừa nhận đi Đường Duy, mấy năm nay, tất cả những ngày mà Tô Nhan cùng cậu lớn lên, cô luôn luôn bị cậu làm cho tổn thương.



Tất cả, toàn bộ, những gì cậu mang đến cho cô, chỉ toàn là tổn thương.



Sự im lặng đã chết, không thể giữ được những thù hận trong lòng, nên cậu luôn trút hết nó lên người Tô Nhan.



Cho dù là để chuộc tội cho những lỗi lầm trong quá khứ, đó đều là sự bất lực và cuồng nộ của cậu mà thôi!



Đường Duy có thể cảm nhận được tim mình đang thắt chặt lại, như là đang bị áp lực vì tâm trạng thay đổi quá choáng ngợp, như đang bị ai đè lên vậy.



“Tôi hiện tại..” Yết hầu của cậu liên tục di chuyển lên xuống, nói với giọng run run: “Có thể trở về như xưa không?”



Tô Nghiêu mỉm cười một cách châm chọc, lắc lắc đầu, rồi sau đó nói: “Tôi sẽ chờ anh nói chuyện xong với chị t sau này đừng đến đây nữa”



Không có khả năng để quay lại.



Đường Duy à, nếu những lời nói đó có thể thu hồi lại, thì những sự yêu thương ấy.



Làm sao tìm lại được đây.



Tô Nghiêu vấy tay: “Rất vui khi có thể thấy được bộ dạng hối hận này của anh, đáng lẽ ra tôi nên chụp nó lại, Đường Duy cuối cùng cũng có ngày hôm nay”



Sau khi cậu ta đi đến cửa, trước khi cửa khép lại, cậu †a cuối cùng cũng nói: “Đừng mở tưởng đến việc quấy rầy hạnh phúc của Tô Nhan nữa, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh”

Bình Luận (0)
Comment