Chờ cho lớp bụi kia rơi xuống thì sẽ không còn ai nhớ đã từng có người luôn khom lưng bám theo cậu, nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ rồi đá cho cậu một đá và sau đó ngọt ngào gọi: “Anh trai nhỏ Đường Duy”
Ba chữ “anh trai nhỏ” này đã làm cậu kiệt quệ toàn bộ sức lực.
Đường Duy ngồi tê liệt trên ghế giống như đã chết. Những tin tức được đồn thổi ồn ào trên mạng về Tô Nhan gần đây chẳng qua chỉ nóng lên một thời gian thôi. Một thời gian dài sau thì sẽ chẳng còn ai nhớ đến nữa.
Chẳng ai nhớ đến.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thời gian cũng sẽ không nhớ thay cho họ được.
Loài người chính là sinh vật giỏi trốn tránh và giỏi quên nhất trên thế giới này.
Cuối cùng Đường Duy liếc nhìn Đơn Giản, anh ta đứng đó hơi e dè sợ sệt như là không biết nên làm gì. Đường Duy thở dài: “Anh về đi, mọi chuyện cũng sắp xong rồi “Nhà họ Từ rớt đài, sau đó tìm Diệp Tiêu, còn có…”
Đơn Giản kèm theo một câu: “Chuyện cuối cùng cậu phải cẩn thận” . Ngôn Tình Tổng Tài
Đường Duy nhìn vào màn hình máy tính, trên đó hiện ra một dãy số kí hiệu. Cậu im lặng rất lâu sau đó đột nhiên đẩy ghế ra đứng dậy.
Đơn Giản biết cậu lại sắp ra tay rồi: “Cậu Đường?”
“Ngay bây giờ đi.”
Giống như Đường Duy đã nghĩ thông suốt được điều gì đó: Bây giờ phải đi ngay”
Tại đại sảnh nhà họ Tô.
Tô Kỳ mặc bộ đồ màu đen, hai mắt đỏ hoe cảm tạ những người đến phúng viếng lễ truy điệu của Tô Nghiêu. Bạc Dạ đứng bên cạnh giúp đỡ, Đường Thi cũng khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
“Tại sao lại như vậy chứ?”
Cô thì thào: “Nghiêu Nghiêu là một đứa trẻ ngoan, trước đây ra nước ngoài du học khi viết luận văn còn được khen nữa…”
Đúng vậy, tuy rằng không phải người nhà họ Tô sinh ra nhưng Tô Kỳ chính là người nói được làm được. Nếu anh ta đã nhận Tô Nghiêu về nuôi thì sẽ đối xử với cậu ta giống như con ruột mà nuôi dưỡng cậu ta như người thừa kế của gia đình, thật không ngờ…
Bị phá hủy hết rồi, toàn bộ đã bị phá hủy.
Bây giờ Tô Nhan còn đang ở trong tù đợi mở phiên tòa, Tô Nghiêu lại cách biệt âm dương với anh ta. Khi Tô Kỳ nghe thấy tin tức đó thì đã suýt chút nữa ngất xỉu, may mà anh ta đã được tôi luyện nhiều năm nên mới giữ vững được ý chí mạnh mẽ. Nếu không thì mọi việc sẽ hỏng mất.
“Tô Kỳ”
Bạc Dạ cầm bó hoa mà người ta đem đến tặng đặt trước phòng ngủ trước kia khi Tô Nghiêu còn sống vẫn thường nằm: “Là nhà họ Lam tặng.”
Tô Kỳ không nói gì, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồi lâu rồi nói: “Cám ơn Lam Minh và con gái của anh ta”
“Tôi biết trong lòng cậu rất khổ sở, việc này..” Bạc Dạ nói với vẻ chịu đựng: “Tôi cũng biết là rất buồn, không ngờ Từ Dao lại làm ra những chuyện đẩy Nhan Nhan vào đường cùng như vậy. Càng đáng sợ hơn là những người làm ba mẹ như chúng ta lại không phát hiện ra được chuyện này”
“Tất cả đều tại em, đều tại em”
Đường Thi khóc nức nở trong vòng tay của Bạc Dạ đến mức như sắp không thở nổi: “Trách em vẫn luôn một mực nói tốt cho Duy Duy ở trước mặt Tô Nhan. Trách em vẫn muốn Nhan Nhan và Duy Duy được ở bên nhau. Vì Từ Dao thích Duy Duy nên mới đối xử với Nhan Nhan như vậy. Tất cả đều tại em.
Em thật ác độc mà, nếu lúc trước cứ để Duy Duy rời xa Nhan Nhan thì có lẽ bây giờ sẽ không như vậy…”
Trách cô vẫn luôn muốn nhìn thấy một kết quả được đoàn tụ sum họp nên mới liều mạng mà tác hợp cho Tô Nhan và Đường Duy.
Tô Kỳ lắc đầu, vừa lúc đó nhìn thấy một bóng dáng cao cao gầy gầy đi vào cửa. Là Nhậm Cầu.
Trong tay cậu ta cũng cầm một bó hoa, chắc là muốn đến để viếng Tô Nghiêu. Nhìn thấy bậc cha chú thì lễ phép chào hỏi rồi sau đó nói: “Chú Tô Kỳ, cháu…”
Ánh mắt của Tô Kỳ lộ ra vẻ đau buồn.
“Nếu mọi chuyện quay trở lại như ban đầu thì tốt rồi…”
Trong đôi mắt của Nhậm Cầu có nỗi tuyệt vọng không thể nào ngăn lại được: “Nếu mọi chuyện vẫn quay về nguyên trạng như ban đầu thì tốt rồi. Tô Nghiêu và Tô Nhan vẫn giống như trước đây..:
Giống y như trước đây, gọi Nhậm Cầu là anh trai mà dựa vào và chuyện gì cũng đều nghe theo cậu ta. Nếu cứ như vậy thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi.