Đường Thi không nói được gì, cô đang do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra tối nay hay không nhưng nói xong sợ áp lực của hai người này càng lớn, cô có chút lo lắng, nóng nảy kéo kéo quần áo của mình.
Tô Kỳ càng lo lắng hơn, anh ta nhìn thấy đã đến tầng, cơ hồ là dùng sức kéo cô ra khỏi thang máy, Đường Duy phải chạy mấy bước mới đuổi kịp bước chân người lớn. Rõ ràng Tô Kỳ lúc này đang rất tức giận, khi anh ta nhìn thấy Đường Thi nửa đêm mới trở về còn trong tình trạng thế này, trong lòng không khỏi liên tưởng rốt cuộc cô đã làm gì trong tối nay.
Chuyện gì xảy ra mà phải đổi một bộ đồ khác mới trở về!
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Tô Kỳ quan sát thấy tóc Đường Thi còn có chút ướt, cô bị rơi xuống nước ư? Hay là cô... tắm chung với người đàn ông khác trong khách sạn?
Tô Kỳ sẽ không tin Đường Thi rơi xuống nước bởi vì cô biết bơi, vừa nghĩ tới lại càng thêm tức giận, anh cầm thẻ mở khóa phòng, Đường Duy còn chưa kịp vào mà cánh cửa trước mắt cậu đã đóng cái rầm.
"Chú Tô Kỳ? Chú Tô Kỳ!" Đường Duy gõ cửa: “Chú mở cửa cho cháu vào đi.”
Tuy nhiên, bên trong truyền ra giọng nói tức giận của Tô Kỳ, anh ta trực tiếp đè Đường Thi lên giường, khuôn mặt tuấn tú không tự chủ được nghiến răng nghiến lợi, Tô Kỳ cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng khi phát hiện bộ dạng kì lạ của Đường Thi khi trở về, anh ta như muốn phát điên.
"Là ai?"
Khuôn mặt hoảng hốt của Đường Thể hiện rõ trong đôi mắt xanh lục lam của anh, cô vùng vẫy.
"Anh đợi chút đã... để tôi ngồi dậy!”
"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là ai!” Tô Kỳ cuồng loạn hét lên: “Tại sao phải thay quần áo mới trở về? Em... phát sinh quan hệ với ai sao? Đường Thi, em mau nói cho tôi biết.”
Cả trái tim Tô Kỳ đều đang run lên, tại sao lại là bộ dạng này? Đường Thi không có khả năng quan hệ với người khác bởi vì Đường Thi trông coi nhà họ Bạc vì Bạc Dạ, cô làm sao có thể.
Bạc Dạ... Là Bạc Dạ sao?
Người đàn ông có vẻ ngoài giống như Bạc Dạ!
Giọng nói Tô Kỳ xen lẫn thống khổ: “Đường Thi, em có thể không chấp nhận tôi nhưng vì sao lại đi tìm người đàn ông khác nhanh như vậy?”
Đường Thi cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng: "Tô Kỳ, tôi không phải loại người như vậy.”
"Vậy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!" Tô Kỳ hét lên: “Ai mua quần áo cho em? Tại sao em lại thay quần áo, tại sao tóc em lại ướt, tại sao... tại sao lâu như vậy mới trở về?"
Người đàn ông nắm lấy áo trước ngực Đường Thi: "Em có biết tôi đã đợi em bao lâu không? Có phải em đi tìm Bạc Dạ không? Có phải là do khuôn mặt người đàn ông kia quá giống Bạc Dạ của em khiến em động tâm đúng không?”
Đường Thi đáy mắt tràn đầy đau khổ: “Hiện tại anh đang tức giận nên nói năng lộn xộn, tôi hiểu anh. Nhưng mà Tô Kỳ, tôi không...”
Tô Kỳ không đợi Đường Thi nói hết câu liền cúi người hung hăng hôn cô thật mạnh. Anh ta đã từng có cơ hội chiếm được lòng tin của cô, đã từng có thể bước vào trái tim cô nhưng ngay khi Bạc Dạ chết, trái tim cô dường như đã đóng băng, hoàn toàn bị phong ấn, không cho người khác có cơ hội đến gần!
Anh ta hận!
Đường Thi giãy dụa đẩy Tô Kỳ ra, trong mắt tràn đầy kinh hãi, bóng ma vừa mới bị đám người da đen kia khi nhục giống như được tái hiện lần nữa khiến cô run lên.
"Anh muốn làm gì?"
"Đường Thi, Bạc Dạ chết rồi, tôi không được sao?” Tô Kỳ cau mày hỏi cô: “Đường Thi, Bạc Dạ chết thì cũng đã chết rồi."