Đường Thi nhìn biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt của Đường Duy, cô luôn cảm thấy khoảng thời gian này tâm trạng của cậu bé rất phong phú, đầu tiên là việc tối hôm qua bỗng hỏi cô sẽ làm như thế nào nếu như Bạc Dạ quay trở lại, bây giờ lại có dáng vẻ thần bí khó lường, chẳng trách cô luôn lờ mờ cảm thấy rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Đường Thi thở dài, vươn tay ra kéo Đường Duy, lúc này cậu bé mới tỉnh táo lại rồi lẩm bẩm: “Có lẽ là sự thật..."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cô ngẩn người: "Cái gì là sự thật vậy?"
Đường Duy không nói gì thêm nữa sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi cùng nhau đi mua sắm với cô, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Cậu bé không thể nói cho cô biết sớm như vậy được, trừ phi hết thảy chân tướng sự việc được làm sáng tỏ, nếu không rất có thể sẽ lại thất vọng một lần nữa.
Mấy người đi bộ lòng vòng trong khu phố thương mại mấy vòng, sau đó bắt xe đi đến sân bay, Lâm Từ và Tô Kỳ lại giúp đỡ xách hành lý ở phía sau, còn Đường Thi và Đường Duy đi ở phía trước, bóng lưng của hai mẹ con họ khiến cho rất nhiều người đi ngang qua nơi đó phải len lén bàn luận. "Vừa rồi khí thế của người phụ nữ kia thật mạnh mẽ, giống như ngôi sao nổi tiếng vậy." "Đúng đấy, đúng đấy, liệu đứa trẻ mà cô ấy dắt có phải là con trai của cô ấy không? Thật là một cậu bé xinh đẹp!" “Người ta nhất định là quý bà lắm tiền nhiều của, bằng không người bình thường làm sao có khí phách như này được chứ?”
Đường Thi và Đường Duy đã có thể tỏ ra vô cùng bình tĩnh với những kiểu bình luận như vậy, sau đó thản nhiên đi lối VIP qua cửa kiểm tra an ninh, tuy nhiên cô luôn có cảm giác tựa hồ có người theo dõi mình, nhưng vừa quay đầu lại thì ánh mắt đó lại biến mất không thấy.
Bọn họ đặt là khoang hạng sang vì vậy người thưa thớt hơn rất nhiều so với khoang phổ thông, chỉ có vài người mà thôi nên cũng không có đối tượng khả nghi, Đường Thi chỉ có thể coi mọi chuyện là do mình suy nghĩ nhiều.
Hoặc có lẽ bởi vì nhìn thấy Bạc Dạ kia khiến cho toàn bộ dây thần kinh của cô đều trở nên có chút nhạy cảm một cách quá đáng.
Ngược lại Đường Duy dường như cũng cảm nhận được một hơi thở kỳ lạ bên cạnh mình, liếc nhìn về phía sau, sau đó khóe môi bất giác khẽ cong lên.
Khi đến thời gian lên máy bay, mọi người đều lần lượt xếp hàng lên cabin, Đường Thi dắt tay trái của Đường Duy còn Tô Kỳ cầm tay phải của cậu bé, ba người giống như một nhà ba người, người trợ lý Lâm Từ đi đằng sau họ như thể một gia đình cũng có chút vốn liếng đi du lịch, nhìn hình ảnh này khá bắt mắt.
Bọn họ đến khoang hạng sang sau đó tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, nữ tiếp viên hàng không chân dài tiến đến giúp đỡ điều chỉnh lại vị trí ghế ngồi cùng với việc giúp họ chuẩn bị trước các biện pháp phòng bị, nửa tiếng sau máy bay chậm rãi cất cánh, Đường Thi từ từ nhắm mắt lại.
Lần này đến Úc gặp phải rất nhiều chuyện, bộ não không chịu nổi khi phải chứa đựng nhiều tin tức như vậy, có chút quá tải nên cô thật sự cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, ngược lại Đường Duy ở bên cạnh nhận thấy mấy người Tô Kỳ cũng đều đã thiếp đi, khóe môi giường lên rồi chậm rãi bò dậy khỏi vị trí y như một đứa trẻ nghịch ngợm quay đầu về phía sau.
Ngồi phía sau là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và ấn vành mũ xuống rất thấp.
Cậu bé khẽ cười khúc khích: “Hi, con đã nhận ra chú rồi.”
Bạc Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé có vài phần tương tự với chính mình đang mỉm cười với anh.
Đường Duy tràn đầy vui vẻ nói với Bạc Dạ: “Chú quả nhiên đi theo."
Anh cong khóe môi, không ngờ tới người đầu tiên phát hiện ra mình lại là đứa nhỏ này, xem ra cậu bé thông minh hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều. "Làm sao mà biết đó là chú vậy?" "Vừa nãy con quay đầu lại nhìn đã nhận ra chú rồi.” Khi Đường Duy cười híp mắt lại đặc biệt dễ thương: “Tuy rằng không có nhìn thấy khuôn mặt của chú nhưng bản năng của con mách bảo đó chính là chú."