Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 619

Đường Thi vẫn làm bộ thờ ơ “Ừ" một tiếng. Tiếng “Ừ” này làm cho Bạc Dạ phát hỏa, ừ cái gì mà ừ? Định loại trừ anh sao?



Phúc Trăn vẫn ngồi một bên bốc phét, Đường Thi cả quá trình lại vô cùng lạnh nhạt. Bạc Dạ dường như bị sự lạnh lùng vô cảm của cô làm cho phát điên.



Được rồi, lần trước không phải đã bốc hỏa rồi sao?

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Anh anh nói ra những lời ngông cuồng, bây giờ lại cảm thấy hối hận quá chừng!



Phúc Trăn lại gắp tỏi tây nướng cho Bạc Dạ: “Bạc Dạ à, bổ thận tráng dương!”






Tô Kỳ cũng đẩy canh sườn bò nhường cho Bạc Dạ: “Cậu phải bồi dưỡng thân thể thật tốt.”



Đường Thi ngồi đối diện phát ra một tiếng cười khe khẽ, tiếng cười này làm cho Bạc Dạ nổi da gà từ đầu tới chân!



Yếu thận mới phải ăn mấy món bồi bổ thận. Kỹ năng trên giường của anh không tốt sao? Nghiễm nhiên biến thành kẻ phải dựa vào ăn mấy món này để bồi bổ, còn bị Đường Thi chê cười!



Mặt Bạc Dạ sắp đen như đít nồi, hận không thể úp bát canh sườn bò lên mặt Phúc Trăn. Hôm nay anh tự mình tới đây chuốc bực vào người, thật sự là não có vấn đề rồi. Biết rõ tên nhóc Phúc Trăn này cùng với Tô Kỳ ở gần nhau là chẳng làm ra được chuyện tốt lành gì mà!



Không khí bữa cơm này vừa ngượng ngùng lại xen lẫn hài hước, chưa tới mười hai giờ thì cũng xem như ăn xong bữa ăn đêm rồi. Bọn họ uống một chút rượu, bây giờ mặt của Đường Thi có chút ửng hồng, ánh mắt thu hút vô cùng, Bạc Dạ rõ ràng đã nhìn thấy tên dê xồm mặt dày Phúc Trăn còn đang nuốt nước bọt ừng ực.



Sau đó Tô Kỳ nói phải đưa Đường Thi về nhà, Đường Thi xua tay: "Không phải anh cũng uống rượu đó sao? Anh định uống rượu lái xe à?"



Cả bọn chỉ có Bạc Dạ không uống rượu, bây giờ anh không được phép uống rượu vì sẽ hại gan và thận.



Gương mặt như băng vệ sinh của Phúc Trăn dán lên người Bạc Dạ: “Bạc Dạ à, câu đưa tôi về nhé?"



Bạc Dạ đẩy anh ra. Nếu mà là một cô gái còn được, Phúc Trăn rõ ràng là một tên đàn ông cao lớn ôm anh ở chốn đông người, thực làm người ta nổi da gà: “Tôi không rảnh, đồ điên!”










Phúc Trăn mượn rượu lao đến ôm cổ Đường Thi, chỉ vào Bạc Dạ nói: “Thật là một tên đàn ông nhẫn tâm, Đường Thi, em đã nhìn rõ anh ta chưa?"



Lời nói của Đường Thi có chút giễu cợt: “Nhìn rõ rồi." Nhìn rất rõ đó.



Lời này thốt ra, Bạc Dạ nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.



Cuối cùng Bạc Dạ vẫn trở thành tài xế của bọn họ, mấy con người để xe ở quán ăn. Dù sao ngày mai cũng có thể gọi người tới kéo xe về, lần này ngồi tạm xe của Bạc Dạ về nhà vậy.



Nhưng mà ngồi lên xe công vụ của Bạc Dạ bằng cách nào cũng là một vấn đề.



Phúc Trăn vỗ vỗ ghế sau mời mọc: “Nữ thần, ngồi ghế sau với tôi nhé?"



Bạc Dạ và Tô Kỳ đồng thanh quát: “Cút!"



Tô Kỳ lại nói: “Hay là tôi và Đường Thi ngồi ghế sau, Phúc Trăn, cậu ngồi ghế phụ với Bạc Dạ.”



Phúc Kiến chỉ vào Tô Kỳ mắng: "Đồ mặt dày, cậu muốn ở riêng với Đường Thi chứ gì? Ai mà biết cậu ngồi ghế sau có động chân động tay với cô ấy không chứ?”



Bạc Dạ tim đập thình thịch. Truyện mới cập nhật



Một lúc sau Đường Thi bị làm phiền tới không chịu được nữa, cô bất lực khoanh tay: “Được rồi, thế này đi, tôi ngồi ghế trước, Tô Kỳ với Phúc Trăn hai người ngồi phía sau tương thân tương ái với nhau đi.”



Tô Kỳ và Phúc Trăn chưa kịp nói gì, Đường Thi đã mở cửa xe ngồi lên ghế phụ.



Hai người cắn răng lườm Bạc Dạ, Bạc Dạ mừng như vớ được vàng, khóe môi cong lên lộ ra tiếng cười như lưu manh, sau đó mở cửa xe ngồi vào.



Tô Kỳ và Phúc Trăn anh nhìn tôi tôi nhìn anh: “Hai chúng ta sao lại giống như đang hỗ trợ cho Bạc Dạ vậy nhỉ?” " Tôi cũng thấy thể."

Bình Luận (0)
Comment