Bên kia, Đường Duy được Tùng Sam dẫn vào học viện Hoằng Xuyên. Hôm nay có giáo viên nổi tiếng đến diễn thuyết, vừa lúc trường học cũng rất coi trọng thần đồng Đường Duy nên kêu Đường Duy tới tham gia, lên phát biểu mấy câu với tư cách là đại biểu học sinh. Hôm nay để lên sân khấu, Đường Duy đã chuẩn bị rất lâu, đang tràn đầy lòng tin đi về phía cổng trường, đột nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc.
Nhìn biển số xe, Đường Duy thì thào: "Xe của chú Tô Kỳ à?"
Cậu bé không suy nghĩ nhiều. Mấy thầy giám thị chờ ở bên ngoài thấy Đường Duy thì lập tức tiến lên nghênh đón: “Em Duy đã đến rồi, mọi người đang chờ em đấy, đi thôi.” “Xin lỗi các thầy cô, hôm nay cuối tuần đông người ra ngoài đi chơi quá nên hơi bị tắc đường."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Duy thân thiết gọi thầy cô, Tùng Sam đi đằng sau cậu bé khiến mấy học sinh cấp 3 trẻ tuổi đỏ mặt xì xào. “Bên kia có anh chàng đẹp trai quá." "Người nhà của Đường Duy à?" "Gien của nhà này đỉnh ghê. Tớ phải chờ Đường Duy trưởng thành mới được, nhưng bây giờ cậu ấy cũng rất đẹp." "Thôi dẹp cái suy nghĩ của cậu đi! Ha ha ha."
Thầy giám thị dẫn nhóm Đường Duy vào hậu trường, bắt đầu chuẩn bị quy trình, nói với cậu bé: "Một tiếng nữa sẽ bắt đầu. Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó còn có bạn thân của hiệu trưởng và cổ đông của trường chúng ta nói chuyện một chút, tiếp theo là đại biểu học sinh của trường chúng ta lên sân khấu, sau đó là giáo viên giỏi tọa đàm, phụ đạo trước kỳ thì. Quy trình hơi dài dòng, nhưng thầy tin em có thể tiếp thụ."
Đường Duy kiên định nói: "Vâng, em đã sẵn sàng."
Giáo viên chủ nhiệm biết Đường Duy trở thành một trong các học sinh tiêu biểu của trường thì vừa ngại ngùng vừa thấy thể diện, liên tục trang điểm cho Đường Duy, lại đứng bên cạnh nói chuyện với Tùng Sam. "Xin hỏi anh là ai vậy?"
Tôi là cậu của thằng bé."
Bây giờ Tùng Sam nhắc đến xưng hô này đã không còn chột dạ, cũng không phải là diễn kịch lừa gạt, mà anh thật sự đã trở thành cậu ruột của Đường Duy.
Giáo viên chủ nhiệm bắt tay với Tùng Sam: "Thì ra là cậu. Chào anh chào anh, tôi nên gọi anh thể nào?" "Tôi tên là Tùng Sam." "Vâng anh Sam, chao ôi đúng là tuấn tú lịch sự, Đường Duy nhà anh gần đây biểu hiện rất tốt trên trường, chúng tôi đều rất vui mừng." Giáo viên chủ nhiệm tràn đầy ý cười, chẳng qua khi nhìn về phía Đường Duy, thấy cậu bé đang tán gẫu với các thầy giám thị thì mới hạ giọng, nhẹ nhàng nói với Tùng Sam: "Nhưng anh Sam này, chúng tôi rất coi trọng học sinh, mọi chuyện đều lấy học sinh làm trên hết. Mặc dù tôi cảm thấy em Đường Duy rất thông minh, IQ và EQ đều rất cao, nhưng nhìn từ góc độ của một đứa trẻ thì tôi thấy em ấy còn nhỏ mà đã cho nó học nhiều thứ như thế, sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của nó.”
Giáo viên rất chân thành, ánh mắt có phần lo lắng: “Chung quy thằng bé không có một tuổi thơ bình thường, còn ít trao đổi với bạn cùng lứa tuổi, mặc dù bây giờ nó không thấy cô đơn, nhưng trưởng thành sẽ dần dần xuất hiện ảnh hưởng tiêu cực. Tôi đề nghị nên tìm một ít bạn cùng tuổi với thằng bé, không thì thằng bé sẽ cảm thấy rất áp lực.”
Đây là một giáo viên rất có tâm. Tùng Sam cũng biết cô đang suy nghĩ từ góc độ này. Nhìn Đường Duy thành thạo nói chuyện với các thầy giám thị, anh khẽ nói: “Cô nói rất có lý, tôi sẽ cố gắng dẫn nó đi chơi, kết bạn với những đứa trẻ cùng tuổi.” Không thì sau này, rất có khả năng tâm lý của Đường Duy sẽ bị dị dạng, chuyện gì quá cũng không tốt.
Hai người lại trao đổi thêm một lát, Đường Duy ngồi tại hậu trường, trông như một quý ông lịch thiệp, lúc mỉm cười trông rất giống Bạc Dạ. Tùng Sam bồng nghĩ, hôm nay Đường Duy lên sân khấu, Bạc Dạ có tới xem cậu bé không nhỉ?
Sau này anh phát hiện mình đã đoán sai, Bạc Dạ không đến, nhưng Tô Kỳ lại đến. Anh ta là bạn thân của cổ đông nên tới đây ủng hộ bạn mình, nhân tiện dẫn Bạc Nhan đến. Bởi vì trước kia Bạc Nhan vẫn sống cùng Bạc Dạ, đột nhiên đổi sang một người đàn ông khác chăm sóc mình nên cô bé còn chưa quen, vẻ mặt cần thận, sợ chọc giận Tô Kỳ rồi sẽ bị ném về. Cô bé vẫn cho rằng mình bị Bạc Dạ bỏ rơi, Bạc Dạ không cần mình nên Tô Kỳ mới tốt bụng tiếp nhận mình, chứ không cho rằng Tô Kỳ là cha ruột của mình.
Tô Kỳ cũng rất xấu hổ khi đối mặt với cô bé. Cô bé đã lớn, ký ức đã hoàn chỉnh, bị anh ta dẫn về nhà nửa chừng nên nhất thời chưa thể thay đổi quan niệm trong lòng Bạc Nhan, cho nên anh ta chưa vội đổi tên đổi họ cho Bạc Nhan, vẫn dùng cái tên này.
Tùng Sam dẫn Đường Duy đi dạo tại hậu trường. Thấy Tô Kỳ dẫn Bạc Nhan đến đây, bốn người đều ngây ngẩn cả người. Đường Duy lập tức cau mày, ánh mắt hung ác không giống như trẻ con chợt xuất hiện trên gương mặt cậu bé: “Sao mày lại ở đây?" Sao cô bé này lại xuất hiện ở học viện Hoằng Xuyên?
Thấy Đường Duy, Bạc Nhan vốn còn rất vui mừng, dù gì anh trai này cũng là người quen của mình. Cô bé cho rằng mình có thể trò chuyện với anh ấy, nhưng Đường Duy vừa lên tiếng đã đập nát ảo tưởng của cô bé.
Bạc Nhan sợ hãi nói: "Em... là do chú ấy dẫn đến."
Tô Kỳ chỉ có thể giải thích: “Duy Duy, chú với bạn chú cùng tới đây thăm dự, vừa lúc rảnh rỗi nên dẫn con bé đi cùng, cũng có thể cho nó đi dạo trong trường, sau này sẽ hiểu biết môi trường nhiều hơn."
Đường Duy thậm chí không bận tâm Tô Kỳ và Tùng Sam, sắc bén châm chọc: “Loại người này mà cũng có thể đi học ở trường à? Học cũng không thể nào xóa bỏ lòng dạ xấu xa của nó!" "Em không xấu xa!" Bạc Nhan không nhịn được run rẩy trả lời. Nhưng Đường Duy lại cảm thấy cô bé đang cãi lại mình. Cậu bé híp mắt: “Vậy mày nói xem mày là cái gì? Mày tưởng mày sạch sẽ lắm sao?"
Lúc này Tùng Sam mới biết sự lo lắng của cô giáo kia cũng có nguyên do. Tâm tư của Đường Duy đã có vẻ như bị lòng hận thù ăn mòn, trong lòng có quá nhiều thứ đen tối, chỉ cần nhân vật liên quan xuất hiện, cậu bé sẽ biến thành một con ác quỷ tuy còn nhỏ nhưng đủ hung ác. Giống như Bạc Dạ trước kia. Đây không phải là sự khởi đầu tốt, Tùng Sam sợ sau này Đường Duy lớn lên sẽ thay đổi tính cách. "Em không phải.." Bạc Nhan không biết nên giải thích như thế nào, đôi mắt đỏ hoe: “Anh trai, em không phải là người xấu..." "Câm mồm!" Đường Duy xoay người, dắt tay Tùng Sam bỏ đi, ánh mắt chán ghét của cậu bé khiến Tô Kỳ ngây người, không ngờ Đường Duy lại phản cảm Bạc
Nhan đến thế.
Bạc Nhan đuổi theo cậu bé, muốn gọi Đường Duy, nhưng vừa lên tiếng lại sợ bị Đường Duy trào phúng, chỉ có thể ngậm miệng lại. Cô bé buồn bã nhìn theo hướng Đường Duy rời đi, Tô Kỳ đứng bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Anh ta không ngờ Đường
Duy lại máu lạnh đến mức này, thậm chí còn hơn cả người lớn. Sự căm thù của Đường Duy là phản ứng bình thường, nhưng hận đến mức này đã sớm vượt qua phạm trù bình thường.