Câu nói đó của Bạc Dạ khiến Đường Thi im lặng ngay lập tức, cô cứ vẫn cứ tiếp tục đút thuốc cho Đường Duy, sau đó bưng nước xuống lầu giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc Đường Duy.
Nhưng Bạc Dạ nhìn thấy Đường Thi im lặng như vậy chỉ cảm thấy có chút hoang mang.
Giống như Đường Thi đang chuẩn bị rời bỏ anh bất cứ lúc nào, Bạc Dạ có một ảo giác là cô thật sự đã hạ quyết tâm sẽ rời bỏ anh.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Từ trước đến nay, người thật sự muốn đi luôn im lặng không nói một lời.
Từ bỏ tất cả sự đấu tranh và chống cự, cũng chẳng muốn cãi lại hay giải thích, chỉ im lặng như vậy và để lại một bóng lưng.
Mà dường như bây giờ Đường Thi cũng đang ở trong trạng thái đó.
Bạc Dạ cảm thấy vô cùng khó chịu, quay người đi ra khỏi phòng của Đường Duy, Đường Thi ngồi ở bên giường, hai mẹ con cứ như vậy lật sách, cô kể những câu chuyện cổ tích cho Đường Duy, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Trong mắt người ngoài thì cảnh tượng này như một bức tranh của những tháng ngày bình yên và hạnh phúc.
Có những lúc Bạc Dạ nghĩ, tại sao người sinh con trai cho anh lại là Đường Thi, tại sao cứ phải là người phụ nữ này? Sắc mặt của Bạc Dạ bỗng nhiên trở nên kỳ quặc sau đó anh nặng nề đạp cửa rồi đi ra khỏi nhà họ Bạc.
Bạc Dạ đi xuống dưới lầu liền gọi điện cho Phó Mộ Chung: “Là tôi, manh mối năm năm trước mà anh từng nói... không cần chờ đến cuối tuần nữa, đêm nay tôi đến gặp anh".
***
Đường Thi cùng đọc truyện cổ tích với Đường Duy, Đường Duy nghe cô đọc hết vài câu chuyện sau đó liền không muốn nghe nữa, cậu bé quay đầu sang một bên rồi nhắm mắt lại, Đường Thi cảm nhận được sự chống cự của cậu bé, cô liền hỏi: “Con không thích sao?"
"Không thích"
Đường Duy đưa ra đáp án rất nhanh và dứt khoát: "Con ghét những câu chuyện này".
Đường Thi cũng thấy được sự chán ghét trong ánh mắt non nớt của cậu bé.
Chán ghét những câu chuyện cổ tích kỳ diệu và đẹp đẽ này.
"Tại sao người lớn lại thích những câu chuyện lừa người này chứ? Mẹ, hiện thực không phải như vậy, những câu chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Đường Duy ngẩng đầu lên, hai mắt sáng long lanh: “Tất cả mọi người đều đang lừa dối nhau, người viết tiểu thuyết lại càng là kẻ lừa đảo! Vì vậy con mới ghét mấy câu chuyện cổ tích này, con không thích chúng chút nào!"
Lần đầu tiên trên người Đường Duy tỏa ra một cảm giác bài xích mạnh mẽ và rõ ràng như vậy, Đường Thi luống cuống nhanh chóng an ủi cậu bé.
"Truyện cổ tích đều giả dối hết".
"Người viết truyện cổ tích là kẻ lừa đảo".
Đường Duy cố chấp lặp lại câu nói này một lần nữa: “Mẹ, thế giới mà chúng ta đang sống vốn dĩ không hề giống với thế giới trong những câu chuyện cổ tích kia".
Khóe mắt Đường Thi đỏ lên: “Xin lỗi con... Là lỗi của mẹ, là mẹ không thể đưa con đến sống ở thế giới của những câu chuyện cổ tích được..."
"Con không cần mẹ phải xin lỗi", khóe mắt Đường Duy cũng đỏ lên, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy bàn tay to của Đường Thi, cậu bé nói: “Người nên xin lỗi là cha, ông ấy không phải cha của con, ông ấy chỉ là Bạc Thiếu của nhà họ Bạc thôi!"
Thật ra đứa trẻ này trưởng thành quá sớm, rõ ràng cậu bé mới năm tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện.
Đường Duy dựa người vào Đường Thi nói: “Mẹ, thật ra là con cố tình để bị cảm...Con rất nhớ mẹ...Con muốn sống cùng mẹ, con không muốn sống cùng Bạc thiếu".
Người đó rõ ràng là cha của cậu bé nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, cậu bé cũng cảm thấy sợ hãi...
Đường Duy rất sợ Bạc Dạ, so với việc hận anh thì cậu bé lại sợ anh hơn. Thật là quá nực cười, cậu bé lại sợ chính cha ruột của mình.
“Duy Duy...", Đường Thi run rẩy sờ mặt Đường Duy: "Chúng ta phải nhanh chóng khỏi bệnh, mẹ sẽ không trốn tránh nữa, mẹ sẽ đối mặt với Bạc Thiêu, quang minh chính đại đưa con trở về nhà của chúng ta, được không?" -