Chuyện này xem ra không có uy hiếp, khiến mọi người bắt đầu thả lỏng cảnh giác, nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ chỉ là tạm thời bị giam cầm, mà không có cái chết cụ thể nào.
Với chỉ số thông minh của Vinh Nam mà nói, hẳn là có thể nghĩ đến nếu như chỉ cần bọn họ không chết, uy hiếp căn bản sẽ không giảm bớt.
Vậy tại sao Vinh Nam vẫn lựa chọn cho người rời đi?
“Có lẽ bọn họ căn bản là không hề rời đi.”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu Bạc Dạ: “Mau quay lại tìm Tùng Sam Chúng ta đã bỏ lại Tùng Sam, bây giờ anh ta đang gặp nguy hiểm.”
Con ngươi Đường Thỉ co lại, vài người chạy loạn xạ trong hành lang, chạy ra ngoài rồi đi bộ thêm giờ, khi vào trong thì thấy lối đi bên dưới đã trống trơn không một bóng người.
Nó trống rỗng và im lặng đến nỗi khiến người khác phát điên.
“Không.”
Bạc Dạ lắc đầu, lui vẽ phía sau hai bước: “Sai rồi. Ngay từ đầu đã sai rồi”
Suy nghĩ của bọn họ đã sai, bọn họ đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác khiến Vinh Nam tương kế tựu kế thành công.
Đường Thí lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vào lúc này, không ai có thể trả lời Tùng Sam ở đâu?
Là tự mình rời đi, hay bị đám thuộc hạ của Vinh Nam âm thầm bắt đi?
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng súng đã lên đạn.
Âm thanh tinh tế này lọt vào tai mọi người, lại được khuếch đại lên vô số lần trong không gian yên tĩnh này, cùng với tiếng hít thở, mọi người chậm rãi quay lại, liền nhìn thấy Ngải Tư đứng ở cửa.
Một sát thủ trẻ tuổi trên người là một màu đen, đứng ở đó, nhìn bọn họ vẻ mặt không một chút thay đổi chào đón bọn họ.
“Xin chào.”
“Anh là…”
Kỳ Mặc sững sờ, sau đó mới nhận ra đây là ai: “Anh là người bên cạnh Vinh Nam đúng không?”
“Thực sự là vô lý.”
Ngải Tư trực tiếp chỉ vào Kỳ Mặc: “Dám gọi thẳng tên ra như vậy”
Kỳ Mặc bị súng chĩa vào, vẻ mặt của Lạc Phàm lạnh thấu xương bước lên, dùng chính cơ thể mình chặn họng súng của Ngải Tư, nhìn thấy phản ứng này Ngải Tư không khỏi mỉm cười: “A? Cùng sống cùng chết, thật cảm động”
Kỳ Mặc nằm lấy cổ tay Lạc Phàm: “Anh muốn làm gì?”
Lạc Phàm không nói lời nào, anh ấy vĩnh viễn đều là như vậy, anh ấy giỏi chiến đấu và máy móc, luôn là người xông lên phía trước.
Kỳ Mặc. Mím chặt môi, không nói lời nào, sát khí bốn phía nổi lên.
“Theo tôi được biết, đây là một cao thủ kỹ năng chiến đấu nổi tiếng quốc tế?”
Ngải Tư siết nhẹ khẩu súng trong tay: “Thật đáng tiếc, anh Ventus, tôi biết tất cả về kỹ năng của anh. Không có súng và dụng cụ, anh nghĩ mình có thể đánh bại tôi sao?”
Ánh mắt thẳng tắp bức người của Lạc Phàm nhìn về phía đối phương.
“Cho dù anh đánh cận chiến không ai có thể so sánh được…”
Ngải Tư chậm rãi bóp cò: “Nhưng mà, tốc độ của anh có thể nhanh hơn một viên đạn sao?”
Lạc Phàm dường như bị kích thích, thân thể căng như cung tên kéo đến cực hạn, nhưng Kỳ Mặc kiên quyết chặn anh ấy lại: “Bình tĩnh. Đừng kích động.”
“Vào lúc này, Bạc Dạ, anh không nên trốn đẳng sau”
Một giọng nữ khác vang lên từ phía sau Ngải Tư, sau đó Lục Y Đình mỉm cười xuất hiện: “Tôi vẫn còn nhớ rõ anh đã tra tấn tôi trong ngục tối, buộc tôi phải nói ra tất cả mọi chuyện lúc đó.”
Bạc Dạ ngăn Đường Thỉ phía sau mình.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Phàm và Bạc Dạ chính là đem những thứ bản thân cho là quan trọng bảo vệ phía sau lưng