Bước chân của Lệ Thiên Minh rất gấp gáp, Đường Thanh Tâm hoàn toàn bị kéo đi, suýt chút nữa đã vấp phải cầu thang, cô muốn nói anh chậm lại, nhưng luồng khí lạnh toát ra từ cơ thể anh khiến cô không dám mở miệng, chỉ có thể để anh kéo mình đi lên trên.
Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, Lệ Thiên Minh bình tĩnh mở cửa ra, thô bạo ném cô vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại để ngăn cản sự quấy rầy từ bên ngoài.
Đường Thanh Tâm như một con búp bê bị kéo đi rồi lại bị vứt xuống, cô loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, may mắn là cô có thể đỡ vào vách tường bên cạnh để thoát nạn.
Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi quay đầu lại, một bóng đen bao phủ cả người cô, Lệ Thiên Minh chống tay lên bức tường phía sau cô, cúi người lại gần, nheo đôi mắt nguy hiểm lại nhìn cô chăm chăm mà không nói lời nào.
Cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ từ anh, thậm chí không khí xung quanh anh cũng lập tức trở nên lạnh lẽo, Đường Thanh Tâm bất giác rùng mình một cái.
"Muốn nhân cơ hội này để ly hôn, phải không?" Sau một lúc im lặng, Lệ Thiên Minh trầm giọng chất vấn Đường Thanh Tâm.
Cả người cứng đờ, Đường Thanh Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng suy nghĩ cẩn thận của mình sẽ bị nhìn thấu.
"Là mẹ đang gây khó dễ cho tôi, hơn nữa bà nội vẫn luôn muốn ôm chắt trai.
Đối với tôi, anh chỉ là đang nghe theo ý của bà nội mà thôi.
Tôi chỉ không muốn trì hoãn nhiệm vụ nối dõi tông đường của anh thôi" Đường Thanh Tâm nghiêng đầu, né tránh ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm của Lệ Thiên Minh.
Sao có thể thừa nhận suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu chứ? Cô giả vờ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đưa ra một lý do hết sức hợp lý để muốn phủ nhận điều đó.
“Ồ? Miệng lưỡi cũng khá đấy".
Hạ mắt xuống, ánh mắt nguy hiểm của Lệ Thiên Minh rơi vào đôi môi quyến rũ của Đường Thanh Tâm.
"...!" Sau khi nuốt nước bọt một cách khó khăn, Đường Thanh Tâm không dám nói tiếp, bởi vì người đàn ông trước mặt thật sự thâm sâu khó lường, cho dù chỉ là một câu nói cũng có thể khiến anh nhìn ra rất nhiều manh mối.
“Đừng quên, tôi đã mua cô ba mươi lăm tỷ" Lệ Thiên Minh nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng với hơi thở nóng rực bên tai của cô.
Nghe vậy, Đường Thanh Tâm sửng sốt, trợn mắt há mồm, trong lòng có một chỗ nào đó đã bị ảnh hưởng.
Với ánh mắt thờ ơ, Đường Thanh Tâm khẽ nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép khó nhận thấy rồi nhanh chóng biến mất.
Mới vừa nãy anh bênh vực mình, cô đã có chút động lòng...!Thật nực cười, người ta chỉ coi cô như một món hàng "mua được" mà thôi.
Lệ Thiên Minh nói đúng, anh có quyền nói với người vợ mà anh bỏ ra ba mươi hai tỷ để mua, mọi thứ đều ở trên tay anh, nhưng Đường Thanh Tâm sẽ không dễ dàng nghe theo như vậy.
Cái gì nên trả thì cô sẽ trả, nhưng cô không muốn sống một cuộc đời u ám ở chỗ này.
"Ly hôn hay không, không tới lượt cô quyết định, đều phải do tôi tính toán".
Anh độc đoán tuyên bố chủ quyền của mình với cô, Lệ Thiên Minh không cho cô cơ hội phản ứng, cúi đầu hôn lên môi cô một cách thô bạo.
Đồng thời, bàn tay của anh cũng không yên phận, dùng sức xé rách quần áo của cô không có cái nào sống sót, tất cả đều hóa thành mảnh vụn.
Lệ Thiên Minh vốn có thói quen thích sạch sẽ nhẹ nhàng, mặc dù mùi hương trên cơ thể Đường Thanh Tâm rất dễ chịu, nhưng vẫn có pha trộn mùi mồ hôi.
Anh khẽ nhíu mày bế cô vào phòng tắm, mở vòi sen, cảnh tượng bên trong phòng tắm thật sự khá kiều diễm, hơi thở ngột ngạt khiến bầu không khí trong phòng càng trở nên mơ hồ ám muội.
Đường Thanh Tâm không có nơi nào để trốn thoát, đây không phải là lần đầu tiên đối mặt với anh, nhưng đêm nay đặc biệt khác biệt, rơi vào nanh vuốt của Lệ Thiên Minh thì trốn thoát là điều không thể.
Trừ khi anh muốn kết thúc, nếu không thì cuộc tra tấn này sẽ không có hồi kết.
Cuối cùng cô cũng hiểu rằng mục tiêu rời bỏ người đàn ông này của cô là không thể thực hiện trong thời gian ngắn được.
Tùy ý chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy của anh, người phụ nữ dường như đã quen với sự vồ vập như vậy và không chống cự chút nào.
Cho đến khi cơn tức giận của Lệ Thiên Minh hoàn toàn phát ti3t trên người Đường Thanh Tâm, nhìn cô với đôi mắt mờ mịt và trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trên người còn có dấu vết tình cảm mãnh liệt, trái tim cáu kỉnh của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Anh ôm cô vào trong bồn tắm ngâm một lúc, lau sạch những bọt nước trên người cô, mặc bộ đồ ngủ thoải mái vào, Lệ Thiên Minh bế cô trở lại giường, nhẹ nhàng đặt Đường Thanh Tâm đã ngủ say trên giường rồi đắp chăn cho cô.
Còn anh thì ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo ở đầu giường.
Vừa rồi anh thật sự mất khống chế và có chút thú tính, Lệ Thiên Minh không hiểu tại sao mình lại quan tâm và tức giận khi nghe Đường Thanh Tâm đề nghị ly hôn mà không chút do dự, thậm chí tức giận đến mức muốn xé xác cô ra và hòa tan vào người mình để cô có thể ở bên mình cả một đời, cũng cho cô không còn có ý nghĩ rời xa anh.
Thật là ngây thơ và nực cười...!Ngay cả Lệ Thiên Minh cảm thấy bản thân mình cũng có chút vô lý.
Có lẽ đó là bản tính chiếm hữu nhỉ? Hoặc có thể, chưa từng có ai muốn cắt đứt quan hệ với anh một cách trong sạch gọn gàng như vậy.
Hoặc là...?
"Ting ting."
Trong đầu anh còn chưa tuôn ra nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động của Đường Thanh Tâm trên bàn cạnh giường vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Thiên Minh và thu hút sự chú ý của anh.
Khi cầm lên, đó là một tin nhắn ngắn với tên người gửi khiến Lệ Thiên Minh có chút sửng sốt.
Sau một lúc ngây người, anh mở khóa điện thoại của Đường Thanh Tâm và nhấp vào tin nhắn văn bản chưa đọc để kiểm tra.
Lệ Bách Nhiên, cháu trai nhỏ của anh, bạn trai cũ của Đường Thanh Tâm và tin nhắn văn bản được gửi cho vợ anh.
"Đường Thanh Tâm, anh về rồi.
Em không nhận được tin nhắn sao? Sao em không trả lời anh? Anh muốn gặp em, lúc tám giờ tối mai, tại nhà hàng Boston, anh muốn mời em ăn tối, hy vọng em có thể đến, không gặp không về".
Đi ăn với bạn trai cũ? Kết hôn mà vẫn còn vướng bận với người trước, hơn nữa người cũ này lại còn có quan hệ huyết thống với anh..