Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 125


Lệ Thiên Minh nhìn thấy được sự do dự của cô, bỗng cúi đầu chiếm lấy môi cô, hôn cô thật sâu, ôm chặt cô trong lòng mình.

Nụ hôn này nhiệt tình mà kéo dài.
Chứa tình sâu nghĩa nặng của người đàn ông và cả sự áy náy lúc trước.

Rất lâu, lâu đến nỗi Đường Thanh Tâm gần như nghĩ rằng mình sắp ngạt thở thì Lệ Thiên Minh đã buông cô ra, cảm nhận được hơi thở trong lồng ngực, cô hít thở, ánh mắt vì ngạt thở mà rưng rưng nước mắt, long lanh nhìn Lệ Thiên Minh.
"Thanh Tâm, rời nhà họ Trần đi, anh sẽ tung ra tất cả chân tướng để Trần Dĩnh chịu trách nhiệm về hành vi của mình".
“Chân tướng gì?"
“Chân tướng bắt cóc, chân tướng về đứa trẻ, anh đã tìm ra được mọi thứ".
Lệ Thiên Minh ôm cô vào trong lòng, ngửi mùi thơm mát của mái tóc cô, ngây ngất trong sự dịu dàng này.

Đường Thanh Tâm không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể để cho anh ôm lấy mình, trong lòng cô rất loạn, cô phải vắt óc suy nghĩ mới vào được nhà họ Trần, cứ như vậy mà từ bỏ sao, thật đáng tiếc.
Vì vậy Đường Thanh Tâm lắc đầu: "Không, em muốn đi, Trần Dĩnh hại em thì em không thể để cô ta ngã xuống như vậy được, em muốn nhìn thấy anh em nhà họ Trần quỳ trước mặt em”.
"Lệ Thiên Minh, em tin anh nhưng em không muốn tha thứ cho anh, con của em, mẹ của em, là các người đã từng bước một dẫn họ vào con đường chết!"
Đường Thanh Tâm hít sâu cuối cùng nói tất cả những thứ muốn nói ở trong lòng ra, cô thật sự rất hận, hận tất cả bọn họ, cứ như vậy mà bảo cô từ bỏ, điều này là không thể!
Lệ Thiên Minh chậm rãi buông cô ra, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và châm lửa, đưa đến miệng và hút sâu một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói, Đường Thanh Tâm cau mày, anh hút thuốc từ lúc nào vậy?
“Em quyết định là được rồi, cần anh giúp gì thì cứ nói, anh sẽ luôn đứng về phía em, ngay cả em muốn công ty Lệ Kình thì anh cũng cho em".
Giọng nói của Lệ Thiên Minh trầm khiến Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, công ty Lệ Kình luôn là mục tiêu phấn đấu của Lệ Thiên Minh, không dễ dàng gì có được ngày hôm nay, anh lại nói có thể từ bỏ?
Lệ Thiên Minh như vậy khiến Đường Thanh Tâm không quen, nhưng lại thấy vô cùng chân thật.
Lúc rời khỏi khách sạn đã sắp đến buổi trưa, Lệ Thiên Minh thu lại chứng cứ dựa theo yêu cầu của cô, đợi đến thời cơ thích hợp thì tung ra.

Mặc dù Đường Thanh Tâm biết suy nghĩ của anh nhưng mà cũng không thể dễ dàng tha thứ, trong lòng cô có thêm một chút cảm xúc không nói rõ được với Lệ Thiên Minh.

Không trở về nhà họ Trần, Đường Thanh Tâm tìm cho mình một nơi ở là khu nhà bình thường, tiền thuê là mười triệu rưỡi, hai phòng một sảnh, tinh tế mà ấm áp, người dân tầng trên có ban công trước mặt bò đầy hoa tử đằng, chủ nhà nói cứ đến mùa xuân là sẽ nở đầy hoa tươi, cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là vui vẻ thoải mái.
Đường Thanh Tâm sau khi đặt cọc ba tháng tiền nhà và trả một tháng tiền phòng thì chuyển vào căn phòng nhỏ này, còn vali ở chỗ Trần Dịch chỉ là một chút quần áo, không muốn cũng được, trong túi mang theo người của cô có giấy chứng nhận, đồ của mẹ cũng gửi lại ở nghĩa trang công cộng.
Sau khi thu dọn ổn thỏa một chút, Đường Thanh Tâm mới gọi điện cho Trần Dịch, anh ta đang trách móc cấp dưới ở công ty, hạng mục mới chưa hoàn thành, anh ta bị Lệ Thiên Minh đè chết, hơn nữa Long Hồ kéo dài thời hạn hoàn thành công trình nên bị Lệ Thiên Minh không hề nể mặt mà hoàn toàn dựa trên hợp đồng, coi như là vi phạm hợp đồng.
Những điểm kiếm lời trong hợp đồng của Đại Vũ đều được nhận ngọc bích đặt ra đã không còn, bây giờ tiền bồi thường cho Công ty Lệ Kình gần như đè sụp anh ta, việc đầu tiên của anh ta khi về nước là tiếp quản hạng mục này, vốn nghĩ lợi dụng hạng mục này để bản thân đứng vững trong Trần thị, không nghĩ đến lại bị Lệ Thiên Minh hãm hại.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Tập đoàn Trường Thanh, cũng không biết hạng mục này có thể hoàn thành không.
Trần Dịch tức giận mắng chửi cấp dưới một trận, ngay cả cổ đông trang trí ở trong phòng làm việc cũng rơi rụng đi không ít.
"Cậu hai, có cần giúp cậu Trần Dịch không?"
Trong một phòng làm việc khác, chú hai nhà họ Trần cùng trợ lý đọc biểu bảng báo cáo, trợ lý đi đến gần hỏi ông ta, người đàn ông lắc đầu: "Không cần, nó đã có thể trở về thì nên biết sẽ có một ngày như vậy, nó cho rằng lên vị trí cao là chuyện dễ dàng như vậy sao? Dựa vào một người phụ nữ ở đằng trước đi đầu làm trước là có thể thắng chúng ta sao? Để nó chịu chút thiệt hại".

"Vâng!"

***
"Các người cút hết cho tôi!"
Giọng nói của Trần Dịch vang vọng khắp phòng làm việc, Đường Thanh Tâm giẫm lên đôi giày cao gót sáu centimet đi trên hành lang của Tập đoàn Trường Thanh, trong lòng tùng tùng vang lên.
Cô gửi tin nhắn cho Trần Dịch, anh ta không trả lời, nghe thư ký nói anh ta đang ở trong phòng làm việc nổi giận, mấy cấp dưới đều bị anh ta mắng.
Đường Thanh Tâm bật cười, anh ta trăm phương nghìn kế biến mình thành quân cờ, có một chút thất bại đã không chịu được rồi sao?
Cứ như vậy về sau làm sao có thể tốt được? Hạng mục của Trường Thanh là bắt buộc đối với cô, không dừng lại ở đó, cô phải ngồi lên được một chiếc ghế của Trần thị để bọn họ thấy rằng phụ nữ không chỉ là đối tượng ngầm ngầm mưu tính mà còn là trợ thủ đắc lực.
Thẩm Trường Thanh, một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, phong thái đĩnh đạc luôn tươi cười, lúc này đang ngồi trên ghế ông chủ nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong mắt chợt hiện lên một chút kinh ngạc.
"Cô Thanh Tâm, tôi rất khó hiểu là cô rốt cuộc ở bên nào? Công ty Lệ Kình hay là Công ty Trần Hưng?"
Có lẽ bà ấy cũng đã xem tin tức, với tư cách là nhân vật trọng tâm câu chuyện của thành phố Hải Phòng, không có ai không biết cô, nhưng câu hỏi xuất phát từ trong miệng của Thẩm Trường Thanh ngược lại khiến Đường Thanh Tâm rất sợ hãi.
Có lẽ sợ cô ngượng ngùng nên Chủ tịch Trường Thanh trực tiếp nói rõ ý muốn: “Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi đều hợp tác với hai bên, đều là bạn với Trần Hiên và Lệ Thiên Minh nên hôm nay cô đến tôi chỉ muốn biết cô đại diện cho bên nào?”
“Chính tôi”.
Câu trả lời của Đường Thanh Tâm khiến Thẩm Trường Thanh cảm thấy hứng thú, khóe miệng hiện lên nụ cười, nhìn và chờ đợi lời giải thích của cô.


“Chủ tịch Trường Thanh hai mươi tuổi từ nông thôn lên thành phố này, tay trắng lập nghiệp, trong đó có không ít đàn ông muốn tạo quan hệ thân thiết với bà, bà đều không chấp nhận, thề rằng phải tạo dựng được đế quốc thương nghiệp của riêng mình, tôi cũng như vậy, mặc dù không có kế hoạch lớn và chí hướng cao xa như bà nhưng tôi vẫn muốn chứng minh bản thân, tôi không phải dựa vào đàn ông mà lên vị trí cao.

Vậy nên tôi đại diện cho chính tôi".
Đường Thanh Tâm đẩy tài liệu đã được chuẩn bị tốt lên, bên trong là tâm huyết một tháng của cô, cô sớm đã đem Trường Thanh thành ván cầu của cô, cô có tự tin, nhất định có thể đạt được hạng mục này.
Nhưng Thẩm Trường Thanh không mở ra xem mà đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn hình người ở phía dưới, giống như con kiến phấn đấu vì cuộc sống, bà thở dài và quay đầu lại nhìn Đường Thanh Tâm: "Tôi biết ý nguyện của cô nhưng Công ty Trần Hưng không phải là đối tượng thích hợp, làm kinh doanh không thể dựa vào tình người, tôi muốn kiếm tiền, cô chuẩn bị nhiều tài liệu như vậy, chắc hẳn cũng biết rõ tình hình trước mắt của Trường Thanh, tôi không thể kinh doanh thua lỗ".
“Chủ tịch Trường Thanh, nếu như tôi nói tôi hợp tác với bà chỉ có lợi chứ không thua lỗ thì bà sẽ tin tôi không? Hạng mục này chẳng qua là phần nổi của tảng băng chìm thôi, một phần tham gia của Công ty Trần Hưng nằm trong tay tôi, thậm chí hoàn toàn thuộc về tôi, như vậy không giống nhau nữa."
Đường Thanh Tâm làm thư ký nhiều năm như vậy, cũng biết không ít bí mật từ bên Lệ Thiên Minh, Thẩm Trường Thanh là người có lòng tham vô đáy và có dã tâm.

Ngay cả đã có Tập đoàn Trường Thanh thì vẫn không cam tâm khuất phục trước người khác, mỗi lần trên danh sách xếp hạng người giàu có thì tên của bà ta cũng đứng rất thấp, mọi người đều nói bà ta là người phụ nữ duy nhất trong bảng, nhưng xem như phụ nữ cũng đã rất lợi hại rồi.
Bà ta không thể chấp nhận sự đánh giá như vậy và muốn khiến bản thân lớn mạnh hơn, đến lúc đó mọi người sẽ nói kiểu như Thẩm Trường Thanh là một doanh nhân, không thua gì đàn ông.
Thẩm Trường Thanh nhìn Đường Thanh Tâm như thấy được bản thân mình khi còn trẻ, nhưng mà bà ta vẫn lắc đầu, không đồng ý, sức tưởng tượng của Đường Thanh Tâm trong tài liệu quản lý làm cho bà ta rất cảm động nhưng bà ta vẫn là một người phụ nữ có lý trí, kiểu kế hoạch xây dựng to lớn này bà ta đã thấy nhiều rồi, không có gì mới lạ.

Bình Luận (0)
Comment