Mím môi, Trần Dịch mỉm cười đáp: "Chú hai làm chủ đi, chú và tổng giám đốc Thẩm là bạn bè nhiều năm, hai người quyết định đi, cháu chỉ làm theo thôi."
Trần Hiền cho là anh ta biết nghe lời nên cười.
Đường Thanh Tâm không ngờ rằng chỉ một bữa tiệc rượu lại thay đổi số mệnh của nhiều người mà trong đó người được lợi nhiều nhất chính là Lệ Thiên Minh hay nói đúng hơn là bản thân cô.
Khi đọc tin tức Trần Dịch và Thẩm Thiên Vi sắp đính hôn, cô có điều suy ngẫm.
Thật ra, Trần Dịch có dã tâm lớn, vì sự nghiệp mà không tiếc cưới một người phụ nữ mà mình không yêu, đúng là một người đáng thương.
Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận, anh ta và Trần Dĩnh hợp tác ép mình ly hôn, bây giờ một người đính hôn một người phải gả đi xa, đây chính là quả báo!
Nửa tháng sau, Trần Dĩnh bị nhà họ Trần gấp gáp gả đi nơi xa, trên báo không có đăng tin, ngay cả một tiếng gió cũng không có.
Đường Thanh Tâm nghe Lệ Thiên Minh kể rằng cô ta đòi sống đòi chết, còn bị đánh ngất nhét vào xe, nghe bảo nhà trai ba đời độc đinh, mẹ góa chồng, gia cảnh đủ khiến cô ta tức chết.
Cùng lúc đó, lại có một chuyện bắt buộc cô phải làm.
Lệ Bách Nhiên gửi thiệp mời đến, con của anh ấy đầy tháng nên muốn Lệ Thiên Minh đến dự tiệc mà “bạn gái” kiêm người thiếu nợ Lệ Thiên Minh là cô đây cũng phải đi.
Không biết có phải cố tình hay không mà Lệ Thiên Minh lại ép cô đi dự tiệc đầy tháng.
Từ tận đáy lòng, cô hoàn toàn không muốn nhưng Lệ Thiên Minh giúp cô quá nhiều nên đành đi theo.
Chỉ là không ngờ bữa tiệc đầy tháng này lại khiến cô chồng chất vết thương.
Số của Đường Tuyết Mai tốt nên sau khi sinh con xong, bị bà hai nhà họ Lệ ép ly hôn với Lệ Bách Nhiên nhưng cô ta lại có chứng cứ mẹ chồng ngoại tình nên đã đe dọa.
Cô ta còn buộc mẹ chồng ký hiệp nghị không buộc họ ly hôn, tờ giấy được Đường Tuyết Mai khóa trong tủ bảo hiểm.
Bà hai nhà họ Lệ tức điên người, mặc dù chứng cứ đã được giấu nhưng nghĩ đến tiện nhân đó bám lấy con mình mà lòng bà ta khó chịu.
Ở bữa tiệc đầy tháng, sắc mặt bà ta trông khó coi song khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh kéo Đường Thanh Tâm tới nên cũng gượng cười, cố tình trò chuyện với Trương Mỹ Lan.
“Dì nhìn kìa, Thiên Minh dẫn người phụ nữ kia tới ư? Thật là, đã ly hôn mà còn bám lấy nó."
Vốn Trương Mỹ Lan đã bực bội vì bà ta cứ khoe khoang cháu trai của mình, có gì đáng tự hào chứ, thế nên khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm càng nổi giận.
Không để ý tới hai người kia, Trương Mỹ Lan quát Lệ Thiên Minh: "Lệ Thiên Minh! Con bị ủng não rồi sao? Ở bên ngoài làm loạn thì thôi đi, đây là chỗ nào chứ mà con lại dám đem cô ta tới đây hả?"
Hai mắt Trương Mỹ Lan như muốn khoét lỗ trên người Đường Thanh Tâm, bà ta cao giọng nói khiến mọi người nghe thấy, bọn họ nhốn nháo vây xem khiến Đường Thanh Tâm hơi đỏ mặt.
"Lệ Thiên Minh này.
Tôi đã bảo là không đi rồi, anh thấy chưa, thật xấu hổ".
Nhìn Đường Thanh Tâm nhỏ giọng phàn nàn bên tai Lệ Thiên Minh, người đàn ông này lại ôm vào ngực, Trương Mỹ Lan giận sắp ngất, bà ta giơ tay tát Đường Thanh Tâm một cái.
"Tất cả là do con tiện nhân này quyến rũ con tôi! Cô không soi gương xem lại bản thân đi, đồ không biết xấu hổ".
Tiếng bạt tai vang lên đồng thời để lại một vết đỏ trên má Đường Thanh Tâm, Trương Mỹ Lan còn muốn đánh nữa thì bị Lệ Thiên Minh nắm cổ tay: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi! Con sẽ không rời xa cô ấy đâu!"
Đường Thanh Tâm chợt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ cười khổ: "Lệ Thiên Minh à, vì sao anh không nói rằng tôi thiếu tiền anh hả? Đúng là tôi không có chỗ dựa nhưng cũng chẳng mặc kệ người ta hiếp đáp mình, nếu bà ta không
phải là mẹ anh thì tôi đã trả lại cái tát này rồi đấy".
"Thiên Minh à, con nghe chưa, chính miệng cô ta nói đấy, còn dám đánh mẹ nữa, từ trước đến nay mẹ chưa từng gặp loại người như vậy!"
"Từ trước đến nay tôi cũng chưa gặp loại người như bà.
Đã ly hôn rồi mà bà còn đánh mắng con dâu cũ của mình".
Đường Thanh Tâm nói khiến bà ta á khẩu, Lệ Thiên Minh kéo mẹ mình qua một bên: “Mẹ à, nếu mẹ còn như vậy thì ngày mai Lệ Kình sẽ trở thành trò cười mất.
Con mặc kệ ở nhà mẹ thế nào nhưng bây giờ đang ở ngoài thì đừng để người ta cười chê, con cũng đã nói chuyện của con và Đường Thanh Tâm mẹ không cần lo!"
Trương Mỹ Lan nghẹn họng trăn trối, Đường Tuyết Mai giao con cho bảo mẫu, thoáng nhìn Lệ Bách Nhiên, nhận ra ánh mắt anh ấy luôn đặt trên người Đường Thanh Tâm, cô ta tức giận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Đi đến bên người Đường Thanh Tâm, cô ta vờ như thân mật nói: “Chị không ngờ em sẽ đến đây, mau nhìn cháu trai của em đi, nó lớn lên dễ thương lắm".
Nói xong liền dẫn Đường Thanh Tâm đến trước mặt bảo mẫu ra hiệu cho bà ta đưa đứa trẻ.
Đường Thanh Tâm ôm lấy đứa bé nhìn nó nhỏ xíu trong ngực mình, khuôn mặt trắng nõn, môi chúm chím trông thật đáng yêu, cái tay nhỏ bắt lấy tay cô khiến tim cô nhũn ra.
Mặc dù Đường Tuyết Mai rất đáng ghét nhưng đứa bé lại rất đáng yêu.
Đường Thanh Tâm đang muốn nói chuyện thì mu bàn tay đau nhói lên, cô run tay vô thức thả lỏng người, lại nhìn ánh mắt lóe sáng của bảo mẫu, cô cố nén cảm giác đau đớn, khuỵu gối ngã về phía trước.
“Ôi! Con của tôi!"
Đường Thanh Tâm vẫn ôm đứa trẻ vào ngực, nghiêng người ngã xuống, nửa người đập xuống đất, vai cực kì đau nhức nhưng đứa trẻ vẫn không sao.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, Lệ Thiên Minh thấy thế bèn chạy qua.
Đường Tuyết Mai đoạt lại đứa bé mắng xối xả: "Đường Thanh Tâm, chị biết em hận chị nhưng sao em lại trút giận lên người đứa bé hả, bản thân không thể sinh con thì ghen tị chị sao, nó còn nhỏ đến thế mà, sao em lại nhẫn tâm như vậy!”
Trong đầu Đường Thanh Tâm "ầm" một tiếng, não trống rỗng.
Lệ Thiên Minh đỡ cô dậy, trông thấy dấu đỏ ở đầu gối cô, anh tát Đường Tuyết Mai để cô ta ngậm miệng.
"Hôm nay, không ai được phép rời khỏi đây, Bách Nhiên, mau báo cảnh sát".
Lệ Bách Nhiên không rõ chuyện là sao nhưng khi trông thấy dấu đỏ ngay đầu gối của Đường Thanh Tâm thì đã hiểu.
Anh ấy mau lấy điện thoại gọi cảnh sát, bà hai cuống quýt ngăn cản nhưng bị bố của Lệ Bách Nhiên giữ chặt.
Lệ Thiên Minh lặng lẽ nhìn mọi người rồi đặt ánh mắt trên người Đường Tuyết Mai, anh gằn từng chữ một: "Vốn tôi còn muốn tha cô một mạng nhưng là cô tự tìm đường chết.
Hôm nay nếu việc không liên quan tới cô thì tốt, còn nếu tôi điều tra ra được cô là chủ mưu thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Lệ.
Còn người nào đạp đầu gối Đường Thanh Tâm thì tôi sẽ chặt chân người đó."
Có tật giật mình, bảo mẫu hoảng hốt.
Đường Tuyết Mai nuốt nước bọt, cô ta lớn gan nói: "Chú nhỏ à, tôi kính chú là trưởng bối của Bách Nhiên nhưng chú không thấy mình quá đáng rồi sao? Tôi đã làm mẹ lo lắng đứa con của mình suýt bị hại không được sao? Chú không nên như vậy, đều là người thân với nhau chớ diễn cảnh gà bay chó sủa, tuy là người bên chị hai chú thấp yếu hơn chú nhưng cũng không phải ai muốn khinh khi là được".
"Cô câm miệng cho tôi! Chát!”
Đường Tuyết Mai vừa dứt lời liền bị Lệ Bách Nhiên bạt tay: "Chuyện của mẹ không tới lượt cô xen vào!"