Khi quay đầu nhìn thấy chiếc xe của Trần Dịch biến mất trong tầm mắt, Đường Thanh Tâm nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay, khóe môi nở nụ cười khổ sở.
Một tỷ 50 triệu, Trần Dịch đúng là hào phóng thật, số tiền này đối với cô mà nói quả thật có thể giúp được không ít rồi, thế như nếu nói như vậy thì có phải là từ mai trở đi, Trần Dịch cũng không cần cô nữa rồi hay không?
Trong lòng Đường Thanh Tâm có sự thất vọng và không cam tâm.
Khi cô về đến nhà đã là trưa, nhìn một đống thuốc tây ở trong túi, cô dứt khoát vứt hết chúng vào trong ngăn kéo, không muốn nhìn thêm giây nào nữa.
Những thứ thuốc này có thể giúp cô làm gì được đây? Đã chẩn đoán chính xác rồi, còn có cái gọi là kỳ tích tới vỗ về, an ủi cô hay sao? Cô hít sâu một hơi, nhìn căn phòng ở bên cạnh.
Lệ Thiên Minh vẫn không biết cô ra ngoài, anh lại dặn dò cô ở nhà phải uống thuốc đúng giờ để bồi dưỡng cơ thể, anh vẫn chưa thay đổi chủ ý của mình, trái tim Đường Thanh Tâm loạn vô cùng, cô không biết nên đối mặt với anh sao nữa.
Trong phòng bệnh, trận cãi vã giữa anh và Trương Mỹ Lan cô đều nghe thấy hết, thái độ của Lệ Thiên Minh khiến cô cảm động, thế nhưng con đường tương lai còn rất dài, ai có thể bảo đảm được bọn họ đi được đến cuối cùng cơ chứ?
Ai cũng không biết được chuyện tương lai, Đường Thanh Tâm cũng chuẩn bị xong rồi, vết thương tâm lý đột nhiên khó khăn mà lành lại.
Bây giờ chuyện cô muốn làm nhất chính là tiễn tất cả những người đã làm hại cô xuống địa ngục.
Trần Dĩnh bị đuổi ra khỏi nhà, tiếp đó là Trần Dịch, anh ta gửi một tỷ này cho cô, chuyện này chẳng khác nào đang xem thường cô cả.
Đường Thanh Tâm thở dài một hơi, cô mở điện thoại ra, lướt tới tin tức khiến cô kinh ngạc, không ngờ nhà họ Thẩm có hành động nhanh như vậy.
Tin tức Thẩm Thiên Vi và Trần Dịch đính hôn đã được phát tán ra, cổ phiếu của công ty Trần Hưng cũng theo đó mà được kéo lên cao.
“Liên hôn là có thể thuận lợi vượt qua được cửa ải khó khăn này sao? Trần Dịch, anh lại làm như vậy sao? Đúng là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!"
Đường Thanh Tâm cười lạnh, Trần Dịch lại đồng ý liên hôn một cách dễ dàng như vậy, đây không giống với phong cách của anh ta.
Đường Thanh Tâm không nhìn thấu được ý của anh ta, thế nhưng cô có thể khẳng định được rằng, Trần Dịch không phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Cô vứt điện thoại sang một bên, sau đó tiện tay sờ bụng mình, cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy bản thân, giống như đang ôm một đứa trẻ mềm mại vậy.
Hai hàng nước mắt của cô lăn xuống, tim truyền tới cơn đau.
Khi Lệ Thiên Minh quay về thì nhìn thấy cảnh tượng này: một người phụ nữ nằm trên giường, hai tay ôm lấy chính mình, lông mi đã ướt sũng, dường như cô đã khóc, lông mày nhíu chặt lại, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Anh nhẹ nhàng đi lên phía trước, chuyển cô sang một bên, đắp chăn kín cho cô.
Anh vừa định đi thì Đường Thanh Tâm liền kéo vạt áo anh lại: "Đừng đi, con à, con đừng rời xa mẹ..." Lời nói trong giấc mơ này khiến Lệ Thiên Minh cứng đờ người, anh đứng nguyên tại chỗ.
Anh biết Đường Thanh Tâm không thể nào tiếp nhận sự thật rằng mình không thể sinh con được nữa, cô không muốn đứa bé kia rời xa mình, nó khiến cô đau khổ vô cùng.
Tay anh nâng đầu Đường Thanh Tâm lên, muốn xoa mái tóc cô, nhưng cánh tay lại cứ ở trong không trung, một lúc sau vẫn thu lại, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Lệ Thiên Minh cảm thấy trong lòng mình rất hoảng loạn.
Theo một mặt nào đó, là nguyên nhân của anh đã tạo nên một chuỗi những bi kịch như thế này, nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không...
Hai căn phòng, hai người với những tâm sự khác nhau, Lệ Thiên Minh lấy máy tính ra xem, sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi cho một người.
Đường Thanh Tâm không biết, khi cô còn đang đau lòng chìm vào giấc ngủ, cuộc điện thoại của Lệ Thiên Minh đã thay đổi số phận của rất nhiều người.
Ba ngày sau là tiệc đính hôn của Trần Dịch và Thẩm Thiên Vi, bởi vì lí do sức khỏe mà Lệ Thiên Minh không cho phép Đường Thanh Tâm đi.
Thế nhưng cô cương quyết phải đi, vì cô muốn xem tại đó có kịch hay gì không, trường hợp mà cô xuất hiện chắc sẽ thu hút được đám đông chứ nhỉ?
Dưới sự kiên trì của cô, Lệ Thiên Minh cũng thỏa hiệp, thế nhưng người đàn ông một mực ở bên cạnh cô, không rời nửa bước.
Hôm nay anh theo cô tới đây cũng chỉ vì xem thái độ của Thẩm Trường Thanh, dù sao ông ta cũng đã thu dọn cho Trần Dịch một đống lộn xộn mà.
“Chủ tịch Thẩm vì con gái mà làm tất cả, nghe nói điều kiện hai người đính hôn chính là nhà họ Thẩm sẽ đầu tư 5 triệu USD để giúp nhà họ Trần sống sót, đúng là mạnh tay đấy!"
"Mọi người đính hôn đều cho 5 triệu USD mà, cuộc đính hôn này không biết còn phải bỏ ra bao nhiêu nữa đây, nhà họ Trần đúng là cao tay, lại đi câu được con cá to như nhà họ Thẩm này”.
Hai người phụ nữ ở một bên bàn luận về chuyện đính hôn lần này, Đường Thanh Tâm quay đầu nhìn Lệ Thiên Minh: “Trần Dịch lợi hại như vậy, lại có thể khiến Thẩm Trường Thanh bỏ ra 5 triệu USD giúp anh ta!"
Cô cảm thấy bản thân mình coi như bỏ đi rồi, cô vốn nghĩ cuộc đính hôn này chỉ để làm màu, trên thực tế nó lại cứu sống công ti, lại còn cần không ít tiền đầu tư nữa, thế nhưng có thể khiến Thẩm Trường Thanh làm vậy thì Trần Dịch đúng là không tầm thường đâu.
Lệ Thiên Minh chỉ cười không nói gì, thương trường như chiến trường, không có kẻ thù vĩnh viễn.
Thấy đĩa thịt ngon trước mặt những kẻ giáo hoạt đều sẽ không nhịn nổi thôi, huống hồ tin tức đính hôn lần này được lan truyền rộng rãi như vậy, Thẩm Trường Thanh càng hy vọng tập đoàn Trường Thanh có thể leo lên ngày một cao hơn chứ không phải để nhà họ Trần được hưởng lợi.
Bỏ ra 5 triệu USD nhìn thì có vẻ đang chịu thiệt, nhưng trên thực tế người mà được lợi nhất vẫn chính là bản thân cô ta, đương nhiên cô ta đồng ý rồi.
Thế nhưng tối hôm trước, cô ta vẫn còn chưa chắc được chủ ý của mình, vậy mà mới qua một đêm, Thẩm Trường Thanh đã hào phóng đưa 5 triệu USD rồi.
Chuyển biến một cách đột ngột không chỉ có Trần Dịch, mà ngay cả Trần Hiền cũng cảm thấy kỳ quái, vốn dĩ đã nói là mượn cơ hội lần này khiến ông lão buộc Trần Dịch phải từ chức, nhưng Thẩm Trường Thanh lại cao tay như vậy, giữ được vị trí của Trần Dịch thì thôi đi, lại còn có thể uy hiếp được ông ta.
Hôm nay sắc mặt của Trần Hiền vô cùng khó coi.
Lệ Thiên Minh ở bên cạnh quan sát bốn phía, anh nhìn thấy sắc mặt của người nhà họ Trần đều không giống nhau, khóe miệng dần nở nụ cười không dễ nhận thấy.
Đường Thanh Tâm vẫn luôn nhìn chăm chăm Trần Dịch, không ngờ mới có một tháng, Trần Dĩnh lại có gan quay về, không những quay về mà còn vô cùng chói sáng, nhìn khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông bên cạnh cô, bước chân như có như không, vừa nhìn một cái là biết con người đã nếm trải mùi vị tửu sắc rất nhiều.
Trần Dĩnh nhìn cô, anh ta cười lạnh một cái.
Đường Thanh Tâm không thèm để ý đến anh ta, lúc này rồi mà Trần Dĩnh còn có thể làm ra bộ dạng tảng hoa như vậy?
Nam nữ chính của bữa tiệc đính hôn dường như không có chút bị ảnh hưởng nào từ những lời bàn luận này, nhất là Thẩm Thiên Vi, cô ta căn bản chẳng xem đây là chuyện gì, cô ta đi phía sau Thẩm Trường Thanh nâng ly ra hiệu, Trần Dịch hoàn toàn bị cô ta quên mất, giống như bữa tiệc đính hôn này có anh hay không đều như nhau vậy.
Đường Thanh Tâm không nghĩ anh ta lại rẻ mạt như vậy, trong túi vẫn còn chiếc thẻ ngân hàng, chiếc thẻ này cô muốn lợi dụng một cách triệt để.
Cô ổn định lại thần thái, trên mặt hiện vẻ đau thương, cô đang định đi tới
chào hỏi thì bị Lệ Thiên Minh dùng lực lớn kéo lại.
"Em muốn làm gì?"
Đường Thanh Tâm nhíu mày, trong mắt toàn là sự giận dữ: "Lệ Thiên Minh, anh có tư cách gì để quản tôi? Chuyện tôi muốn làm ai cũng đừng hòng cản được!"
“Bây giờ em qua đó sẽ có hai kết cục, một là sẽ khiến chuyện hôn sự của Trần Dịch và Thẩm Thiên Vi hỏng hết, bản thân em cũng sẽ phải hứng chịu sự sỉ vả, cười chê của mọi người, lại còn phải chấp nhận sự báo thù của hai gia đình nữa.
Hai là em sẽ bị đuổi ra ngoài, lên trang nhất lần nữa, hậu quả nào em cũng không gánh nổi, đừng có ngốc nữa!"
Anh gần như biết rõ được dự định của cô, Lệ Thiên Minh kéo chặt cô lại, dùng sức giam giữ cô trong lòng mình.
Đường Thanh Tâm ra sức vùng vẫy nhưng vô dụng, hai người tranh đấu với nhau ở một bên đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đối với bọn họ mà nói, hai người giống như đang bày tỏ tình cảm với nhau, ai cũng bất giác nở nụ cười.