Cô gái nằm trên giường đã chuẩn bị sẵn sàng để đi ngủ, không gian yên tĩnh đến nỗi cho dù là một bước chân nhẹ cũng có thể nghe thấy.
Nơi này cách âm không tốt lắm, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang cùng với tiếng nói chuyện, vừa nhắm mắt vào lại nghĩ tới Lệ Thiên Minh, cô chỉ có thể đứng dậy xuống giường mở ti vi xem giết thời gian.
Thế nhưng trong ti vi nơi nào cũng có hình ảnh của Lệ Thiên Minh, có phóng viên hỏi anh về vấn đề giường chiếu nhưng anh không trả lời.
Thấy vậy, Đường Thanh Tâm nhìn vào điện thoại di động xem, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn cô, Đường Thanh Tâm cũng có chút tức giận, muốn tắt máy của Hứa Vĩ Quân.
“Chị Tâm! Chị đang ở đâu thế! Chủ tịch Lệ tới rồi lại đi rồi, em lập tức gọi điện cho chị, mấy tên phóng viên đó đúng là đáng ghét, cả đám xông lên, đó đâu phải là giường chiếu gì, cùng lắm thì là..."
Hứa Vĩ Quân vừa gọi tới đã nói một tràng dài, Đường Thanh Tâm vội vàng cắt đứt điện thoại của cô ta, lấy quần áo đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước.
Hơi nước mờ mịt dần bao phủ phòng tắm, cô ngâm mình trong dòng nước ấm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không biết bao lâu, bên tai cô truyền đến một âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng khóa cửa, cô giật mình ngồi dậy.
Rầm một tiếng, bọt nước làm ướt mặt cô, Đường Thanh Tâm quấn khăn tắm lặng lẽ đi tới cạnh cửa, cầm lấy máy sấy tóc ở bên cạnh, trong lòng có chút hồi hộp.
Hít một hơi thật sâu, đột nhiên cô kéo cửa phòng tắm ra, đối diện là bóng dáng một người đàn ông, người đó còn chưa kịp xoay người lại, Đường Thanh Tâm đã cầm máy sấy tóc đập tới tấp lên người anh ta.
Lệ Thiên Minh hét lên rồi ngã gục xuống, Đường Thanh Tâm thấy anh ngã xuống đất, vươn chân đá đá anh, rồi lại cầm máy sấy liên tục đánh vào anh, khi anh xoay mặt lại cô mới nhận ra là anh!
Cô gái hoảng sợ, vội vàng buông bỏ “hung khí” lắp bắp nói: “Lệ Thiên Minh, Lệ Thiên Minh! Anh không sao chứ! Tôi không cố ý đâu, anh mau tỉnh lại đi!"
Đường Thanh Tâm duỗi tay kiểm tra hơi thở của anh, cũng may là vẫn còn thở.
Cô vươn tay tới đặt dưới cánh tay anh, dùng sức kéo anh tới giường mình, vừa định lấy di động gọi lễ tân thì Lệ Thiên Minh đột nhiên duỗi tay về phía trước cô, hơi dùng sức, cả người cô ngã nhào vào lòng anh.
Lúc này cô gái mới ý thức được mình bị lừa, bức ảnh lúc sáng còn đang khiến cô tức giận anh đến nghiến răng nghiến lợi!
"Anh buông tôi ra!”
Cô giơ tay liều mạng đấm vào ngực anh, Lệ Thiên Minh không thèm để ý, chỉ ôm cô ngày càng chặt hơn, cả người Đường Thanh Tâm chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vì cô ra sức giãy giụa nên bộ ng ực trắng nõn hơi lộ ra, đôi mắt Lệ Thiên Minh sắc bén, lập tức xoay người đè cô xuống dưới thân.
Đường Thanh Tâm cảm thấy một trận choáng váng, sau đó chợt cảm thấy người lành lạnh, cô mở to đôi mắt, đối diện với con ngươi Lệ Thiên Minh, giơ
tay giáng cho anh một cái bạt tai!
“Anh đừng có động vào tôi!"
Ánh mắt Đường Thanh Tâm tràn ngập chán ghét và đau khổ, người đàn ông giang tay vây quanh người cô, con ngươi màu đen nhìn thẳng vào cô: “Thanh Tâm, anh và cô gái kia không có gì cả, anh bị người ta gài bẫy, em phải tin anh".
"Một cây làm chẳng nên non, nếu anh không đi đến mấy chỗ như thế, sao cô ta lại có cơ hội được!”
Đường Thanh Tâm điên cuồng giãy giụa, khăn tắm lại càng lỏng ra, da thịt lộ ra ngày càng nhiều, ánh mắt Lệ Thiên Minh thoáng trầm xuống, buông cổ tay cô ra, thẳng thừng kéo khăn tắm của cô ra, Đường Thanh Tâm sợ đến mức vội vàng lấy tay che ngực...
Phòng không quá lớn nên nhanh chóng truyền tới tiếng tim đập thình thịch, Đường Thanh Tâm cũng không biết mình làm sao nữa, cứ mỗi lần thấy Lệ Thiên Minh là lại bị anh mê hoặc, dù rõ ràng trong lòng cô hận anh, thế nhưng không thể không phủ nhận anh luôn khiến cô đắm chìm không thể thoát ra nổi.
Không biết qua bao lâu, tinh thần cô mới tỉnh táo lại, người đàn ông ôm chặt lấy cô, khuỷu tay rắn chắc vây trọn cô trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ, trong lòng Đường Thanh Tâm có một cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời, e là chẳng ai có thể chống cự lại Lệ Thiên Minh? Từ khi cô kết hôn cùng anh tới nay, cho dù là ở nhà hay là ở công ty, sự bá đạo của Lệ Thiên Minh luôn khiến cô không thể cự tuyệt, lúc trước cô cũng nghĩ mình phải rời đi, thế nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đường Thanh Tâm vẫn không thể từ bỏ anh.
Giơ tay phủ lên chiếc bụng nhỏ của mình, trong lòng cô có chút mất mát, lần này không dùng biện pháp tránh thai, thế nhưng cô vẫn không có cơ hội mang thai, lẽ nào ông trời muốn nhìn cô thê thảm như vậy sao? Không có con, cho dù Lệ Thiên Minh có thích cũng sẽ không dễ dàng cưới cô?
Ngay từ đầu anh đã nói nhất định phải là cô, chỉ là cho đến bây giờ, dù đã tặng nhẫn rồi nhưng vẫn chưa bàn chuyện kết hôn, Đường Thanh Tâm biết anh khó xử, có lẽ cô không có số hưởng phúc phận này.
Huống hồ, tình hình hiện giờ còn chưa ổn định, cô cũng không dám vội lấy chồng.
Đường Thanh Tâm thấy số mình thật thảm, mỗi lần có chuyện gì tốt là ngay sau đó lại có tin xấu, hết chuyện này tới chuyện khác kéo đến, cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Nằm trong lồ ng ngực anh cô mới thấy lòng có chút yên ổn.
"Ting ting."
Đang mãi suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông chói tai vang lên khiến cô giật mình, Lệ Thiên Minh theo bản năng ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, sau đó xoay người đi xuống giường.
Trong bóng đêm không thấy rõ bóng dáng anh, chỉ có thể nghe thấy giọng anh khẽ ờ một tiếng, ngay sau đó anh đã tắt điện thoại đi tới.
Đường Thanh Tâm hoàn toàn tỉnh táo, khẽ xoay người, làm bộ bị đánh thức hỏi: “Ai thế?”
"Là trợ lý, tìm được tên khốn hãm hại anh rồi, em ngủ đi!"
Người đàn ông khẽ hôn lên trán cô, sau đó tiếp tục ôm cô ngủ, Đường Thanh Tâm không cảm thấy buồn ngủ, miên man suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ, mãi đến rạng sáng cô mới chợp mắt được.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy Lệ Thiên Minh đi từ phòng tắm ra, thấy cô đã dậy, anh bế ngang người cô đi tới phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm đã xả sẵn nước nóng.
Đường Thanh xấu hổ mãi không thôi, bảo anh đi ra ngoài để tự mình làm, nhưng Lệ Thiên Minh không chịu nghe, hai người chơi đùa trong phòng tắm tới nửa ngày Đường Thanh Tâm mới có thể tắm rửa xong, có điều không thể mặc lại quần áo hôm qua nữa, nhìn khăn tắm màu trắng đã nhăn nhó thành một nhúm, Lệ Thiên Minh nén cười, anh gọi một cuộc điện thoại, sau mười phút, cô gái ở quầy lễ tân đã tới, còn cầm theo một bộ quần áo mới đưa cho cô.
Đường Thanh Tâm không khỏi chậc lưỡi, đây là một chiếc váy cúp ngực dáng dài, hở sau lưng, mặc vào trông chắc rất mát mẻ, sao có thể bảo cô mặc thứ này đi ra ngoài chứ?
Lệ Thiên Minh không để ý, dù sao thì cũng chỉ có bộ này, thích mặc thì mặc, không mặc thì không mặc, Đường Thanh Tâm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc vào, khi bước ra còn trừng mắt liếc nhìn Lệ Thiên Minh một cái, tất cả là tại anh cô mới phải ăn mặc thế này, sao cô dám ra ngoài gặp mọi người chứ?
Lệ Thiên Minh mím môi cười, giơ tay vuốt v e mái tóc dài của cô, che lấp phía sau lưng cô, có điều vẫn không thể che được dấu hôn trên cổ.
Khi hai người đi xuống lầu, mọi ánh mắt đều đổ dồn sự chú ý vào Đường Thanh Tâm, người đàn ông bên cạnh cô quá bắt mắt, trang phục của Đường Thanh Tâm cũng quá mát mẻ, hai người đi bên cạnh nhau khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Vừa đến đại sảnh, Đường Thanh Tâm đã thấy bóng dáng Trần Dịch, tối hôm qua anh ta không về sao?Nghĩ tới Trần Dịch, Thẩm Thiên Vi chắc hẳn cũng ở đây, vẫn là không nên khiến mọi chuyện trở nên rắc rối thì hơn.