Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 187


Trương Mỹ Lan cũng có mặt, vốn cũng không thích tính khoe khoang của bà hai, liền nhìn ra xung quanh, rồi hỏi Lệ Thiên Minh với vẻ nghi ngờ: "Họ hàng? Họ hàng nào? Họ hàng của nhà họ Lệ còn có người mà tôi không biết nữa sao?"
Âm thanh của bà ấy không cao không thấp, song lại đủ để cho những người vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai náo nhiệt nghe được rõ ràng.
Hơn nửa ngày, mợ hai tức đến mặt trắng bệch, rồi chỉ vào đám bà con họ hàng xa kia: "Cũng không phải ai cũng ở trong đó, người mà cô chưa nhìn thấy cũng nhiều lắm, người nhà họ Lệ nhiều như thế, chẳng lẽ ai cô cũng quen hết sao? Hay là nói đã phát đạt rồi thì liền không quen biết với họ hàng nghèo nữa?"
Giương gậy lên mắng chính mình là một người quê mùa, bà hai không nên lôi một nhà Lệ Thiên Minh kéo vào, mà ép bọn họ quen biết.
Lệ Thiên Minh biến sắc: "Bà hai nói đùa rồi, logic này ở đâu ra vậy, họ hàng của nhà bà thì chúng ta đương nhiên là không quen biết rồi, người trong tộc của nhà họ Lệ thì chúng ta đương nhiên phải nhìn quen mắt chứ?"
Ba năm trước khi đuổi nhóm người Lệ Bách Nhiên ra khỏi tập đoàn Lệ Kình cũng không có công khai, song lâu như vậy rồi mà cha con Lệ Bách Nhiên vẫn còn không từ bỏ, đi kinh doanh ở bên ngoài dưới danh hiệu của tập đoàn Lệ Kình, làm tốt thì không nói làm gì, nhưng có rất nhiều lúc tay chân không sạch sẽ, rồi còn làm liên lụy đến danh tiếng của tập đoàn Lệ Kình, cho nên trong đêm nay Lệ Thiên Minh liền nhân cơ hội mà nói ra mọi thứ, nếu không thì đều sẽ bị bọn họ chiếm hết của hời mất...
Ngay khi nói ra lời này, mọi người trong phòng đều nghe ra được manh mối, vì lời nhắc nhở quá rõ ràng nên bọn họ đều hiểu, trong lúc nhất thời họ cũng đều biết ý của Lệ Thiên Minh.
"Ngoài ra, cô Đường là đại diện của Augustus, cô ấy đang thảo luận về các dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Kình, ban đầu tôi còn muốn giới thiệu cho Lệ Bách Nhiên quen biết đó, thế nhưng hiện tại dường như không còn cần thiết nữa rồi".
Dứt lời liền tặng quà sinh nhật cho Bảo Nam rồi cùng Đường Thanh Tâm đi ra ngoài.
Trương Mỹ Lan cũng đi theo, mặc dù không quen nhìn mợ hai cho lắm, có điều nếu liên quan đến chuyện của Lệ Thiên Minh, thì bà đều muốn làm rõ ra, bọn họ khi nào thì đã về lại bên nhau rồi?
"Anh làm vậy chỉ để trút giận?"
Trong xe, Đường Thanh Tâm không nhịn được mà hỏi anh, người đàn ông gật đầu: "Chỉ là để trút giận thôi, bọn người Lệ Bách Nhiên cứ liên tục khiêu khích, nên anh không thể nhịn hơn được nữa, nếu em cảm thấy anh đang lợi dụng em, thì cho anh xin lỗi".

Đường Thanh Tâm cười cười mà không nói gì, muốn lợi dụng thì lợi dụng đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, lúc này mà xin lỗi thì cũng không giúp ích được gì.

Anh chở cô đến khách sạn, vừa xuống xe đã thấy Linda đứng ở ngay cửa, nước mắt lưng tròng nhìn cô, thấy cô trở lại liền vội ra đòn: “Chị Thanh Tâm!”
Vì sự có mặt của Lệ Thiên Minh ở đây nên cô ấy không dám nói gì, Đường Thanh Tâm thấy vậy bèn chỉ vội vàng chào tạm biệt Lệ Thiên Minh, rồi đưa cô ấy lên lầu nói tỉ mỉ hơn.
"Rốt cuộc là như thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra với công ty trong thời gian chị nằm viện sao? Dự án xảy ra vấn đề rồi?"
Vừa vào đến phòng Đường Thanh Tâm liền vội hỏi cô không ngừng, Linda mím mũi, càng khóc dữ dội hơn: "Nếu công ty có chuyện thì em còn giải quyết được, là em, em mang thai rồi...!em gọi cho anh ta, anh ta không thừa nhận đứa bé là của anh ta, còn nói em không có lòng tự trọng, sao anh ấy có thể nói vậy với em được chứ?"
Bạn trai của Linda là một người bám váy phụ nữ, lần đầu tiên gặp thì Đường Thanh Tâm đã nhắc nhở Linda ngay, chỉ là cô ấy vẫn còn trong giai đoạn yêu nồng thắm nên không thể tự thoát ra được, rồi không chịu nghe điều gì cả.
Bây giờ cô ấy đang mang thai, nhưng tên cặn bã này không những không chịu nhận mà còn nói những điều như vậy, Đường Thanh Tâm liền tức lên, cầm lấy di động của Linda, rồi trực tiếp gọi cho tên cặn bã đó.
Điện qua ba lần thì treo máy hết cả ba lần, sắc mặt Đường Thanh Tâm trở nên âm u, liền soạn một tin nhắn rồi gửi cho anh ta.
Ngay sau đó, liền có cuộc gọi đến.
Đường Thanh Tâm lạnh lùng nói: "Giới hạn là trước chín giờ sáng mai, anh phải đến bệnh viện thành phố ngay cho tôi".
Sau khi cúp điện thoại thì Linda tò mò nhìn lướt qua tin nhắn, trong nháy mắt liền hoảng sợ rồi nói: “Chị Thanh Tâm thật thông minh, sao em lại không nghĩ đến chứ!"
Đường Thanh Tâm tốt xấu gì cũng là một người đã từng được lên đầu đề, tuy là hiện tại không còn hot như vậy nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn quan tâm đ ến cô như trước.

Người sợ nổi tiếng heo thì sợ ngải, và những tên đàn ông cặn bã cũng sợ chính mình trở thành người nổi tiếng, thoáng cái đã kinh sợ ngay.
Vào lúc bảy giờ sáng hôm sau, tên cặn bã đó đến, gọi cho Linda, rồi hẹn họ gặp nhau ở trong con hẻm gần bệnh viện.

Linda lo lắng, hai người phụ nữ bọn cô, đối phương lại còn là một người đàn ông mạnh mẽ, thì rất là nguy hiểm.

Tuy nhiên Đường Thanh Tâm vẫn đưa cô đến gặp mặt.

Vừa ra đến cửa thì đã nhìn thấy Lệ Thiên Minh ngay, thấy vẻ mặt của Đường Thanh Tâm như đang đi gặp kẻ thù, Lệ Thiên Minh liền tóm chặt lấy cô mà không buông, sau khi đã làm rõ mọi chuyện thì nhìn Linda: "Đưa anh bức ảnh của người đàn ông đó".
Đường Thanh Tâm nghi hoặc nhìn anh, chợt nghe anh nói một cách thản nhiên: "Những người bên cạnh anh gần đây khá rảnh rỗi, cũng đã lâu không được động tay động chân rồi".
“Anh...!nghiêm túc sao?"
Đường Thanh Tâm bĩu môi, Lệ Thiên Minh mỉm cười: "Coi như là nhận lỗi đi".
Nửa giờ sau, ở đầu hẻm.

Một vài người đàn ông lực lưỡng đã xách theo mấy tên đàn ông bị đánh đập đến mặt mũi bầm dập như gà con đi ra, ném thẳng xuống chân Lệ Thiên Minh.
Đường Thanh Tâm thỏa mãn mà đá mấy cái vào người tên cặn bã đã không thể nhúc nhích được nữa, ánh mắt sắc bén, còn dám dẫn người tới nữa, thì đánh cũng chẳng oan tí nào!
“Chào mợ!"
Tiếng hô trầm thấp của những người đàn ông cao lớn chợt làm cô giật mình lùi về sau hai bước, sau đó thì nở nụ cười xấu hổ, nhìn Lệ Thiên Minh, người đàn ông dang tay ra: "Bọn họ đã quen rồi, tạm thời chưa sửa được".
Đường Thanh Tâm cúi người xuống lục tìm ra vi tiền của tên cặn bã: “Phí phẫu thuật, phí tổn hại tinh thần, phí chia tay cùng một loạt phí tổn khác nữa, tổng cộng mười vạn tệ, anh muốn tự đi rút tiền, hay muốn tôi để họ đi với anh?”
Tên cặn bã lập tức chỉ tay về phía ngân hàng cách đó không xa.
Sau khi lấy được tiền, Đường Thanh Tâm đ ếm xong hết, rồi nhét vào tay Linda.
Linda khóc sưng cả mắt, cô vươn tay ôm chặt lấy Đường Thanh Tâm, rồi khóc lớn tiếng.

Đường Thanh Tâm đau lòng mà ôm lấy cô, biết rằng cô ấy rất đau, không chỉ vì tình yêu đã mất, mà còn vì đứa con sắp ra đi của chính mình nữa.
Cô biết nỗi đau này, hiện giờ không thể sinh con thì cô càng có thể cảm nhận rõ hơn về nỗi đau của việc mất đi này, nỗi đau như thế này là dấu ấn mà cô không thể xóa đi được trong cả đời này, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhắc nhở cô, rằng cô là người không toàn vẹn.
Ôm Linda trở lại phòng bệnh, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, Lệ Thiên Minh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, thì trong lòng đau nhói.

Anh biết cô đã từng trải qua nỗi đau này, nhưng lúc đó anh vẫn không hiểu rõ, anh luôn nghĩ rằng sẽ còn có thể có nữa, nhưng không nghĩ đến lại là sự mất đi hoàn toàn.
“Lệ Thiên Minh, cảm ơn anh, hôm nay em mới biết được tình yêu mong manh dễ vỡ như thế nào, ngày hôm qua còn anh em nồng nhiệt ra sao, mà hôm nay đã có thể nói những lời ác ý với nhau rồi, nếu không có anh thì em và Linda cũng thực sự không biết phải làm sao nữa, tên khốn nạn này!"

Đường Thanh Tâm nghĩ đến tên cặn bã này còn dẫn người tới thì liền tức giận, một người đàn ông sao có thể đối xử như vậy với người từng là vợ của mình chứ, Linda chỉ mới 24 tuổi mà thôi, vậy mà lại gặp phải loại người này trong năm tháng tươi đẹp, thì từ nay về sau cô ấy còn có thể phấn chấn lên nữa sao?
Đường Thanh Tâm cũng mừng vì chuyện đã xảy ra ở đây, nếu là ở bên kia, thì không ít người trong công ty sẽ bàn tán xôn xao, một cô gái còn trẻ tuổi mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, Đường Thanh Tâm thực sự cảm thấy rất đau khổ, nhưng cô cũng đã quên mất cô cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.
“Thanh Tâm, tình yêu không phải là phần quan trọng nhất của cuộc đời mỗi người, nhưng nó cũng là một phần không thể thiếu.

Khi tình yêu chân chính thực sự đến, thì em sẽ nghĩ rằng những gì em đã trải qua chính là cái kia, nếu đã thừa nhận nó thì sẽ dũng cảm mà quên mình, như thế mới sẽ không hối hận".
“Bây giờ em đi hỏi Linda xem, cô ấy có hối hận khi bắt đầu đoạn tình cảm này không? Anh nghĩ cô ấy sẽ không hối hận, vì dù sao thì cô ấy cũng đã rất hạnh phúc trước khi tên cặn bã này thay đổi, vì vậy đừng dễ dàng bỏ cuộc".
Đây là lần đầu tiên Lệ Thiên Minh nói với cô về tình yêu một cách nghiêm túc như vậy, sau khi Đường Thanh Tâm nghe xong liền rơm rớm nước mắt, cô còn có thể tiếp tục mối quan hệ này sao? Sau ba năm, cô thực sự cảm thấy ba năm này là ba năm khó khăn nhất song cũng tỉnh táo nhất của cô, nhưng vừa nhìn thấy anh thì mọi thứ liền thay đổi hết.
“Vẫn là nói về việc hợp tác đi!"
Lệ Thiên Minh không muốn thấy cô khổ sở như vậy, liền chủ động nói qua chuyện khác, song Đường Thanh Tâm lúc này cũng không còn tâm trí đâu mà nói chuyện công việc, nên chỉ im lặng lắc đầu, chờ Linda phẫu thuật xong.
“..."
Điều hòa nhiệt độ ở tầng này hơi lạnh, có lẽ vì đây là nơi tiễn đưa em bé đi, cả tầng trông đều trông rất quạnh quẽ, và cũng rất âm u, Đường Thanh Tâm không kìm được mà hắt hơi một cái, Lệ Thiên Minh thấy vậy, liền nhanh chóng cởi áo vest của mình ra choàng qua vai cô, sợ cô sẽ xấu hổ, nên chính mình liền bước sang một bên giả vờ nhìn vào những tấm áp phích trên tường.
Đường Thanh Tâm thấy ngọt ngào ở trong lòng, nhưng vị ngọt chỉ thoáng qua giây lát, khi cô nhìn thấy dòng chữ phẫu thuật trên tường và ảnh của đứa bé, cổ họng cô như bị nghẹn lại mà không nói được gì.
Bất chợt đưa tay lên che bụng mình, giống như một tảng đá lớn đang đề mạnh lên lòng ngực của cô, khiến cô không thể hít thở nổi.

Bình Luận (0)
Comment