Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 201


"Linda, tôi chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về cô.

Nếu cô không tin thì tôi cũng hết cách, chỉ là cô không nên hãm hại tôi.

Thật may là tôi đã chuẩn bị tinh thần.

Nếu không, lần này chắc chắn đã vùi thân trong tù rồi, cô có từng nghĩ việc làm này sẽ gây ra tổn hại như thế nào đối với công ty chưa?"
“Cô đã lén lút dùng điện thoại của tôi để đăng nhập và gửi những bản hợp đồng đó đi, đây là phạm tội đấy! Trong phòng tôi có camera cô không ngờ tới đúng chứ? Muốn tôi công khai không?"
Giọng của Linda đột ngột dừng lại, nhìn Đường Thanh Tâm không dám tin.

“Còn nữa, trước đó cô ở phòng khách nói chuyện với ai, là ai bảo cô rằng tôi đã để lộ chuyện thương tâm của cô, nói ra tôi sẽ giúp cô, nếu không sau khi cô bị đuổi việc cũng không thể ở lại thành phố này sống yên được đâu, tôi bảo đảm!"
Vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Đường Thanh Tâm khiến Linda rùng mình, Lệ Thiên Minh cũng đứng bên cạnh, cười khẽ: "Không nói cũng được, cô có biết những người bắt cóc Đường Thanh Tâm đi đâu rồi không? Bọn họ bị cảnh sát truy nã, tất cả mọi người đều không tìm thấy bọn họ đều tưởng rằng bọn họ bỏ trốn rồi, thực ra tôi biết, bọn họ chỉ là bị người khác bao vây ở một nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, lấy lòng một người đàn ông không phân biệt được ngày đêm, cô cũng muốn sao?"
"A! Tôi không muốn, tôi không muốn!"
Linda sợ hãi hét lên.

Cô ta không dám cũng không muốn.


Đuổi việc là chuyện nhỏ, cùng lắm là tìm việc khác, nhưng nếu như mất đi tự do còn bị người khác chơi đùa, nghĩ đến cuộc sống như vậy cô ta vô cùng sợ hãi.
"Không muốn thì nói đi! Là ai sai khiến cô".
Người đàn ông hét lên, khiến cô ta sợ hãi, co đầu lại liên tục van xin sự thương xót.
"Tôi không biết cô ta là ai, tôi chỉ biết cô ta là phụ nữ.

Đứa trẻ không còn mấy ngày đó tâm trạng tôi không tốt, tôi một mình đến vườn hoa sau khách sạn tản bộ, trong lúc vô tình gặp được cô ta."
Linda kể lại câu chuyện một cách trung thực.
"Tôi chỉ biết người bên kia mặc quần áo sang trọng lại đắt tiền, tôi không biết tên cô gái kia.

Người đó trong khoảng 20 tuổi, nói rằng Đường Thanh Tâm bên trong và bên ngoài không giống nhau, thực ra chuyện của tôi ở trong công ty đều lan truyền khắp nơi rồi, cho nên mới không để tôi quay về cũng là sợ rằng lời nói dối bị vạch trần.

Tôi đã hỏi đồng nghiệp Kiều Phi trong công ty.

Anh ta nói rằng tổng bộ bên đó đều biết hết rồi, chuyện bên này của tôi ngoài chị ra còn có ai biết? Không phải là cô thì là ai? Tôi đã đủ thảm rồi, cô còn làm như vậy với tôi, mùi vị bị phản bội sau lưng các người có biết không? Các người có hiểu không? Cho nên cô ta nói với tôi làm như thế nào, tôi chỉ cần làm theo là được rồi, bảo đảm có thể đuổi Đường Thanh Tâm ra khỏi công ty".
Đường Thanh Tâm lắc đầu liên tục.
"Tôi đã nói không làm, người phụ nữ đó làm sao mà biết được chuyện của cô, còn hiểu công ty như vậy, cô không biết dùng não mà nghĩ sao?"

“Làm sao tôi biết những gì cô ta nói là đúng hay sai? Tôi chỉ biết rằng cuộc đời của tôi đã bị hoàn toàn hủy hoại.

Tôi muốn trả thù.

Sau khi chị đi, tôi có thể thế chỗ chị.

Tôi sẽ sống tốt ở đây, một lần nữa tìm một người yêu tôi cùng tôi sống qua ngày.

Cuộc đời, sự nghiệp, tình yêu và gia đình của tôi đều sẽ thuận buồm xuôi gió! "
Những lời nói của Linda khiến Đường Thanh Tâm không dám tin, cô ta là một người ích kỷ đến như vậy sao?
"Người phụ nữ đó là Thẩm Thiên Vi, trong camera của khách sạn có".
Phan Đức Vinh bước tới và đưa điện thoại cho cô ta xem, Linda lập tức nhận ra cô ta.
"Về chuyện của cô, không phải là Đường Thanh Tâm.

Đó là do gã bạn trai cặn bã của cô tiết lộ.


Cũng chính Thẩm Thiên Vi đã trả tiền để anh ta làm chuyện này.

Linda, cô thực sự đã hiểu lầm Đường Thanh Tâm.

Cô ấy thật lòng đối xử với cô, đáng tiếc...!"
Linda tròn mắt khi nghe điều này, cảm thấy không thể tin được, bọn họ chắc chắn đang nói dối mình!
"Tôi không tin, đây không phải sự thật, các người nhất định là đang lừa tôi!"
Đường Thanh Tâm thở dài.
"Để cô ta đi đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa".
Phan Đức Vinh ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đưa cô ta ra ngoài, người đại diện của Augustus đứng một bên nghe vô cùng sửng sốt, lòng người rất nham hiểm, vẫn may là không ảnh hưởng đến việc ký kết của công ty.

Sự thật được phơi bày ra ánh sáng, Đường Thanh Tâm vốn là muốn dàn xếp ổn thoả, không muốn có nhiều chuyện lùm xùm đằng sau như vậy, càng không ngờ rằng là do Thẩm Thiên Vi dở trò, cô thực sự rất tức giận.
Cô chưa bao giờ là người cúi đầu nhẫn nhịn, từ khi cô chủ Thẩm muốn hãm hại cô, cô cũng không cần nương tay với cô ta nữa.

Việc chuẩn bị thành lập công ty mới vẫn đang được tiến hành, địa chỉ đã được lựa chọn và đang tiến hành cải tạo, việc tuyển dụng nhân sự lần này thuộc trách nhiệm thống nhất của trụ sở chính, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều,
vì vậy cô có thời gian đi gặp Thẩm Thiên Vi.
Lợi thế của việc ở trong khách sạn lúc nào cũng là vấn đề an ninh, Đường Thanh Tâm đã tuyên bố trên Internet rằng vấn đề hợp đồng là một sự hiểu lầm, công ty cũng nhân cơ hội ném hết tội lỗi cho Linda mặc dù cô không thích cách làm này, nhưng Linda cũng là gieo gió thì gặp bão thôi.
Sau khi giải quyết tất cả những chuyện này, không đợi Đường Thanh Tâm tìm cô ta, Thẩm Thiên Vi đã tự động đến cửa.
Đường Thanh Tâm nhìn thấy cô ta ở đại sảnh khách sạn liền mỉm cười, đã nửa tháng không gặp, thần sắc của cô chủ Thẩm đã kém hơn lần trước, đôi mắt sâu xuống hốc mắt, hai má hõm xuống, vô cùng gầy gò, không còn là cô chủ mặt mày hồng hào nữa.
"Đường Thanh Tâm, cô cũng khá là lợi hại đấy! Lại có thể trở mình nhanh như vậy, tôi đã đánh giá thấp cô rồi!"

Vừa ngồi xuống, Thẩm Thiên Vi đã bắt đầu châm biếm Đường Thanh Tâm, người phụ nữ này thật thô lỗ, lấy điện thoại di động ra xem.
"Nhìn bộ dạng của cô Thẩm như thế này, chắc là bởi vì ly hôn trong lòng đau khổ quá, cô nhìn cô xem, còn có chút nào giống với dáng vẻ của một cô chủ chứ! "
"Hừ hừ!" Thẩm Thiên Vi hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đ ến sự mỉa mai của cô, giơ tay muốn đánh cô, Đường Thanh Tâm một tay nắm lấy cổ tay cô ta, thuận tay tát cô ta một cái.
"Tôi không phải là người tính toán chi ly, nhưng cô lại hết lần này tới lần khác gây chuyện với tôi, lại còn hãm hại tôi, chỉ là vì Trần Dịch không yêu cô, nên cô mới trút giận sang người tôi.

Cái tát này là để cảnh cáo cô, đừng có đến nữa, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu, Đường Thanh Tâm tôi cô độc một mình, không có cái gì, cô nếu như dám động vào tôi, tôi sẽ liều chết với cô đấy!"
Thẩm Thiên Vi che mặt lùi lại một bước, Đường Thanh Tâm xoay người rời đi không cho cô ta cơ hội phản bác, thực ra Thẩm Thiên Vi cũng không dám phản bác, cô ta là một con hổ giấy, lần ly hôn này Thẩm Trường Thanh đối với cô ta vô cùng thất vọng, đừng nói đến việc an ủi, trực tiếp nhốt cô ta ở nhà để cô ta tự kiểm điểm, cô ta vẫn bí mật chạy ra ngoài, lúc này lại bị Đường Thanh Tâm tát, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không để cho người khác nhìn thấy.
Che mặt vội vàng chạy đi, cảnh tượng hớt hải chạy đi này trong mắt của Đường Thanh Tâm rất ngứa mắt, xem ra cô người thực sự là thiếu dạy dỗ, trước đây có yếu đuối như thế nào mới khiến cô ta cưỡi đầu cưỡi cổ, làm mưa làm gió như vậy chứ?
Địa vị và thân phận thực sự rất quan trọng.

Cô hiện cũng là một giám đốc điều hành, cô ấy tự tin khi nói chuyện với mọi người, và việc đánh bại cô ta là chuyện nhỏ.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Sau lưng có tiếng vỗ tay vang lên, Đường Thanh Tâm quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Thiên Minh đang đứng ở đó khẽ mỉm cười, người đàn ông giơ ngón tay cái lên tán dương, nhưng cô lại ngượng ngùng.
“Anh đang cười em à?"
"Ơ đâu, anh vừa rồi đi qua muốn mời đối tác dùng cơm, không ngờ lại nhìn thấy một người phụ nữ oai hùng, thực sự rất lợi hại!"
Lệ Thiên Minh vội vàng khen, Đường Thanh Tâm trợn tròn mắt, có lúc Lệ Thiên Minh ấu trĩ như trẻ con vậy, muốn mời cô đi ăn tối nhưng lại cố ý nói như vậy, một chút mới mẻ cũng không có.
Người đàn ông khom lưng, Đường Thanh Tâm không giả bộ, tiến lên ôm anh và cả hai cùng rời đi.
Ngồi trên giường, Lệ Thiên Minh nói với Đường Thanh Tâm rằng Thẩm Thiên Vi đang đến đường cùng rồi, Trần Dịch đã vạch trần hết những chuyện xấu của cô ta, trong đó còn liên luỵ tới chú hai của nhà họ Trần, nói thẳng ra vụ giao dịch dơ bẩn giữa Thẩm Trường Thanh và Trần Hiền.

Bình Luận (0)
Comment