Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 206


Phan Đức Vinh cười rất đạo tặc, hắn đã chơi trò này từ lâu rồi, khi bị ép cưới còn cường điệu hơn thế này, cuối cùng biến thành tiệc khiêu vũ khiến các trưởng lão nhà họ Phan nôn ra máu.
Mọi người ở đây đều là người khôn ngoan, ai mà không biết rằng Lệ Thiên Minh bây giờ đã là ông chủ quyền lực nhất, tài lực của anh là thứ bọn họ không thể đắc tội được, ngay cả nhà họ Trần và nhà họ Thẩm cũng phải chịu trận, ai còn dám lên mặt với Đường Thanh Tâm?
Có vẻ như những người trước đây từng xem thường Đường Thanh Tâm hiện tại cũng đều đến để xin lỗi, họ biết rõ ai là người được Lệ Thiên Minh yêu nhất, Đường Thanh Tâm cũng không khoe khoang, cũng đã đủ khiến cho Trương Mỹ Lan vô cùng tức giận rồi.
Người phụ nữ tức giận liền đi lên lầu tìm bà cụ kể khổ.
“Mẹ, con thật sự không thể kiềm chế được nữa.

Đứa nhỏ này thông báo một tháng nữa sẽ làm đám cưới với Đường Thanh Tâm.

Trong mắt nó không có con, cũng không có mẹ nữa rồi!"
Lệ Thiên Minh hành động trước, báo cáo sau khiến Trương Mỹ Lan tức giận đến đỏ mặt tía tai, sau đó đôi mắt liền cay cay, bật khóc.
"Con nuôi nó lớn như vậy, thủ tiết nhiều năm như vậy, nó lại tìm một người phụ nữ không thể sinh con.

Sau này chết đi xuống suối vàng con làm sao mà còn mặt mũi nhìn bố nó nữa? Con thật có lỗi với tổ tiên nhà họ Lệ..."
"Khóc cái gì mà khóc?"
Bà cụ hét toáng lên, doạ bà ta sợ hãi im bặt ngay lập tức.

"Chuyện này không phải là do con tự mình không biết suy nghĩ, nhất quyết cứ phải làm cái gì mà party, bây giờ thì tốt rồi, chữa lợn lành thành lợn què, vừa hay cho nó một cuộc vui tuyên bố chuyện kết hôn, nếu như mà ngoan ngoãn ăn cơm thôi thì làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy!"
Nói xong, bà cụ ngẩng đầu uống thuốc rồi nói tiếp: “Nó muốn lấy vợ thì để nó lấy đi, nhưng nói với nó rằng, con cái cũng nhất định phải sinh, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt".
Trương Mỹ Lan dần dần ngừng khóc, lời nói của bà cụ là mệnh lệnh khiến Thiên Minh không thể không nghe theo, nên cứ để bọn họ làm loạn đi!
Những người trẻ tuổi trong đại sảnh mãi đến mười hai giờ mới rời đi, sau khi Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh tiễn khách, cô đã mệt đến không mở mắt ra được, Trương Mỹ Lan cũng không có tinh thần trách mắng cô cả buổi tối được, buổi tối đầu tiên cô trở về nhà cũ chính là trải qua như vậy.
Đêm hôm đó, tự nhiên Lệ Thiên Minh lại một đêm tâm tình, đến khi mặt trời lên cao cô mới tỉnh dậy, ôm thân thể đau nhức mà trách móc anh, cùng anh đi xuống lầu.
"Vẫn còn chưa tổ chức hôn lễ mà đã coi mình như bà chủ rồi, đãi ngộ này đến mẹ ruột như tôi còn không dám so!"
Tại bàn ăn, Lệ Thiên Minh giúp Đường Thanh Tâm dọn ra một bát cháo, trong khi Trương Mỹ Lan ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, lạnh lùng nhìn cô, chế nhạo cô.

"Mẹ, không phải là sáng sớm mẹ ăn rồi sao, nếu không con sẽ dọn bát khác cho mẹ?"
"Ai cần, con vẫn là cứ hầu hạ cô ta đi, mẹ vẫn còn tay còn chân không so đo với mấy con ma bệnh".
Vẫn là lời mỉa mai, Đường Thanh Tâm cười nhẹ nói: "Quả thật, chân tay em lành lặn không cần anh hầu hạ em, em tự mình làm, đợi đến khi kết hôn xong anh lại hầu hạ em, đến lúc đó em chính là bà xã của anh rồi."
"Đúng, anh sẽ cố gắng."
Lời nói tình tứ của hai người khiến Trương Mỹ Lan nghẹn thở thật lâu không nói được gì, sắc mặt biến thành màu gan lợn, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra vườn.
Không bao lâu đã truyền đến tiếng chửi rủa của bà ta, vừa chê hoa quá xấu, vừa chê mặt trời quá chói, tóm lại là nhìn thấy cái gì thì chửi cái đấy, ai cũng không dám đến gần sợ rằng bị bà ta giận cá chém thớt.

"Bà ấy có thể là trong lòng không thoải mái muốn trút giận, em không muốn kích động bà ấy, ăn xong thì đi thôi!"

Đường Thanh Tâm nhìn người phụ nữ bên ngoài, thấp giọng đề nghị với Lệ Thiên Minh, người đàn ông gật đầu.
"Hôm nay em đi trả phòng rồi chuyển hành lý về chung cư trước.

Anh đã cho người thu dọn rồi".
Đường Thanh Tâm gật đầu, vì đã quyết định kết hôn nên cô phải chuẩn bị sẵn sàng, Đường Thanh Tâm cũng không thích nói nhiều nhanh như vậy liền đồng ý luôn, cũng có lẽ là tuổi đã cao như vậy rồi cũng không muốn dày vò thêm nữa.
Nhưng điều khiến cô thực sự xúc động là sau vụ án bắt cóc, Hứa Vĩ Quân đã gửi cho cô một tin nhắn để kể cho cô nghe về những gì đã xảy ra.

Biết được Lệ Thiên Minh đã tập hợp mọi người từ khắp thành phố để tìm cô, nôn nóng mấy ngày cũng không thể chợp mắt, khi nhận được tin nhắn của cô liền tìm người định vị, còn đích thân lao tới giải cứu cô.

Sau khi cô từ chối lời cầu hôn của anh, cũng là Hứa Vĩ Quân kéo cô đi uống rượu, nói với cô rằng người đàn ông tốt nếu như để lỡ rồi sẽ không còn nữa, không thể khiến bản thân mình hối hận.
Chỉ sau đó, cô mới nhìn rõ trái tim mình và sau khi Lệ Thiên Minh đồng ý yêu cầu của cô quyết định kết hôn với anh.

Kể từ bây giờ, cho dù có xảy ra chuyện đi chăng nữa, cô cũng muốn cùng anh đối mặt.
"Đang suy nghĩ gì mà say mê vậy?”
Lệ Thiên Minh nắm lấy chóp mũi cô, hỏi cô, Đường Thanh Tâm cười nói đùa.


"Nhớ anh rồi!"
Cô nói đến chuyện yêu đương cũng không đỏ mặt, Lệ Thiên Minh cười khẽ bên tai cô.
"Nếu muốn, bây giờ làm lại một lần nữa?"
"Cút!"
Đường Thanh Tâm trợn to hai mắt, cả ngày chỉ nghĩ đến làm chuyện này, có thể nghiêm túc hơn chút được không ? Cô nghĩ tới khi cô vừa cùng Lệ Thiên Minh kết hôn, còn từng nói mấy lời hẹn ngầm của hai người ở trên giường, thực sự rất khó tưởng tượng đường đường là một chủ tịch nói những lời đó, sau khi thành thục rồi mới hiểu căn bản thực chất bên trong anh chính là như vậy.
Không còn trêu chọc cô nữa, Lệ Thiên Minh đưa cô đến chào bà cụ rồi rời đi, bà cụ không tức giận cũng không vui, nói ngắn gọn là nhìn cô một cách nhàn nhạt khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy rất buồn.
Trên đường đi, mũi của Đường Thanh Tâm luôn phảng phất mùi thuốc, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy bà cụ, trước mặt có một ly nước, cô không khỏi hỏi Lệ Thiên Minh.
"Sức khoẻ của bà nội thế nào rồi?"
Lệ Thiên Minh ánh mắt cứng lại, một màu ảm đạm, Đường Thanh Tâm biết tình hình không ổn.

Kéo tay áo hỏi anh, Lệ Thiên Minh không còn cách nào đành nói ra tình trạng của bà cụ, Đường Thanh Tâm đột nhiên ngồi phịch xuống ghế.
"Làm sao lại có thể như vậy? Có phải là có nhầm lẫn gì không?"
Lần đầu tiên nhìn thấy bà cụ là đi trên đường, bà cụ hành động chậm dãi suýt chút nữa bị va vào, là cô đã cứu bà, bà cụ cảm kích cô để cô gả cho cháu trai mình, sau khi kết hôn cũng đối xử với cô rất tốt, Đường Thanh Tâm không ngờ mới vài năm mọi chuyện đã thành như thế này.
“Anh cũng hy vọng rằng là nhầm lẫn, Thanh Tâm, sống thật tốt chính là sự báo đáp lớn nhất đối với người già".
Biết rằng mối quan hệ của Đường Thanh Tâm và bà cụ vẫn luôn tốt đẹp, Lệ Thiên Minh không thể không an ủi cô bằng cách đưa tay ra và ôm cô vào lòng.

Đường Thanh Tâm thực sự cảm thấy ông trời quá bất công, những người dốc hết sức làm chuyện xấu lại sống tốt, còn những người tốt lại phải chịu đau khổ.

Cô thật sự không thể chấp nhận được, nhẹ nhàng nức nở trong vòng tay của Lệ Thiên Minh, người đàn ông ôm chặt lấy cô không nói gì, không khí trong xe rất trịnh trọng cho đến khi tài xế phá vỡ sự im lặng.
"Chủ tịch Lệ, hình như xe của Trần Dịch ở phía trước".
Ngay khi Đường Thanh Tâm vừa nhìn lên, liền thấy Trần Dịch đang ôm một siêu mẫu có thân hình nóng bỏng, vẻ mặt đầy vẻ châm chọc, người phụ nữ trước mặt là Thẩm Thiên Vi, hai người dường như đang tranh cãi.

Không cần quan tâm, chỉ cần lái xe qua.
Lệ Thiên Minh không muốn Trần Dịch nhìn thấy người phụ nữ của mình, thậm chí nếu có thể anh còn muốn dùng một tấm vải thật to để che người phụ nữ này lại.
Sau khi xuống xe, Đường Thanh Tâm có thể nhìn rõ Thẩm Thiên Vi đang tức giận chỉ vào Trần Dịch chửi bới, chỗ đó có rất đông người chụp ảnh, cô không khỏi lắc đầu, người phụ nữ này đến khi nào mới có thể nhìn rõ chính mình, đã ly hôn còn như vậy.
"Họ Trần kia, đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện dơ bẩn của nhà họ Trần các người.

Anh và chú hai, còn có đôi mẹ con kia hợp tác bắt cóc Đường Thanh Tâm..."
"Bốp!"
Thẩm Thiên Vi chưa nói hết lời, đã ăn một cái tát thật mạnh, và chính người phụ nữ nóng bỏng đó đã tát cô ta.
Trần Dịch không ngăn cản, ngược lại còn chế nhạo: "Hoạ là từ miệng ra, khi cô Thẩm nói chuyện chú ý một chút, đừng có chuốc họa vào thân là được rồi!"
Đang định đi thì nhìn thấy bóng dáng của Đường Thanh Tâm, người đàn ông giật mình hồi lâu mới nhấc chân rời đi.
Thẩm Thiên Vi càng cảm thấy phẫn uất hơn khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm, Đường Thanh Tâm không biết sự hận thù của người phụ nữ này đến từ đâu, như thể họ không có điểm giao nhau ngay từ đầu, tại sao lại cứ liên tục gây rắc rối cho cô.
Bây giờ khiến Thẩm Thiên Vi biết cách học cách hành xử rồi, sợ Lệ Thiên Minh dạy dỗ, chưa kịp mở mồm cô ta liền chạy rồi, chỉ là cô ta hiện tại thành bộ dạng như vậy, Thẩm Trường Thanh không quan tâm nữa sao??
Đường Thanh Tâm lắc đầu, kéo Lệ Thiên Minh bước vào khách sạn.

Bình Luận (0)
Comment