Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 212


Người nào thức dậy sớm trong tiết trời chớm thu sẽ cảm thấy hơi se lạnh, sáng sớm đều mặc quần dài, khi nhìn thấy cô mặc váy ngắn ngồi trên bậc thang, anh cảm thấy lo lắng, đôi chân trải nhanh chóng quỳ sụp xuống.
"Thanh Tâm, Thanh Tâm!" Anh lắc vai người phụ nữ nhưng thấy cô không đáp lại, trực tiếp ngã thẳng vào vòng tay của mình.

Lệ Thiên Minh trong lòng tim đập thình thịch, đưa tay ra sờ lên trán cô, tay chạm vào nóng ran.

Lệ Thiên Minh không dám chậm trễ, trực tiếp ôm chầm lấy cô, tiến về phía chiếc xe.
Bộ dạng lảo đảo của Đường Thanh Tâm khiến anh cảm thấy đau khổ, anh hối hận vì sao đêm qua anh không đi theo, anh không biết người phụ nữ này đã ngồi trước cửa bao lâu rồi, hiện tại lại còn đang sốt.

Tất cả là lỗi của anh, cái thể diện chết tiệt!
Anh chỉ là không thể vượt qua rào cản trong lòng, nhưng anh đã nghĩ đến chuyện đó cả đêm ở công ty, Trần Dịch chỉ cho anh xem một bức ảnh.

Người trên đó đúng là đang mặc quần áo của Đường Thanh Tâm, nhưng anh không thể nhìn rõ mặt người ngủ cùng Trần Dịch, thoạt nhìn anh thật sự nghĩ đó là Đường Thanh Tâm, nhưng nghĩ lại, Thanh Tâm không phải người như vậy, chưa kể khi anh tìm thấy cô quần áo cũng đã được thay rồi.
Sau đó, Đường Thanh Tâm còn giải thích cho anh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Trần Dịch cố ý làm vậy để khiến anh hiểu lầm, vừa hay dùng khoảng thời gian này để mình bất hoà với Đường Thanh Tâm, đúng là tâm cơ.
Nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh, ánh mắt Lệ Thiên Minh đầy vẻ đau lòng, anh ôm cô vội vàng chạy đến bệnh viện, khi bác sĩ nhìn thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ lao vào với vẻ mặt lo lắng, còn cho rằng tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng, nhưng kết quả đều bình thường.


Chỉ là cảm lạnh và sốt.
“Đi đóng phí, sau khi truyền dịch thì sẽ hết sốt.

Không nghiêm trọng".
“Anh chắc chứ? Không cần nằm viện sao?"
Bác sĩ không nhận phiếu thanh toán mà anh đưa, thay vào đó là nhìn anh, nghi ngờ hỏi, Lệ Thiên Minh trong lòng nghĩ hôn mê bất tỉnh như vậy rồi mà không cần nhập viện sao?
Bác sĩ vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, vẫn nuốt nước bọt.
"Cái đó, anh nếu như không yên tâm, cũng có thể nhập viện.

Tôi sẽ đưa hóa đơn cho anh".
“Tôi muốn một phòng đơn, một tuần".
Lệ Thiên Minh vội vàng buông những lời này xuống, yêu cầu y tá làm theo thủ tục, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm sau khi rời đi, không ngờ người đàn ông này lại đáng sợ như vậy, chỉ là bệnh cảm cúm bình thường thôi cũng phải nhập viện, tài nguyên của bệnh viện nếu như eo hẹp, ai cũng giống như anh ra chắc chết mất?
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, anh ta cũng chỉ dám than thở trong lòng, không dám nói ra.

Đường Thanh Tâm trong mơ hồ cảm thấy cơ thể mình nhẹ như không, cố gắng nắm lấy tất cả những đồ vật có thể bắt được, sống chết không buông ra, chỉ khi tỉnh lại, cô mới phát hiện mình đang kéo tay áo của Lệ Thiên Minh, còn người đàn ông thì đang trong tư thế kiên trì, mặc cho cô nắm không buông tay.
"Em tỉnh rồi sao?" Đường Thanh Tâm chưa kịp trả lời, người đàn ông đã đưa tay sờ lên trán cô, anh yên tâm khi cảm nhận được nhiệt độ trên trán cô không quá cao.
“Lệ Thiên Minh, anh là đồ khốn nạn".
Đường Thanh Tâm chửi rủa một tiếng, nhớ tới cả đêm mình không có nơi nào để đi, vừa lạnh vừa đói, tất cả đều là tại anh, duỗi tay định đánh anh, nhưng Lệ Thiên Minh nắm lấy tay của cô, ấn vào khuôn mặt của anh, nhẹ giọng nói:“ Anh là đồ khốn nạn, nhưng bây giờ anh biết mình sai rồi, Thanh Tâm, tha thứ cho anh, anh sẽ đối xử tốt với em, chuyện không vui đừng suy nghĩ nữa có được không?"
Đường Thanh Tâm ngây người nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói ra lời này, nhưng Lệ Thiên Minh đã có thể nhận ra sai lầm của mình, giọng điệu và thái độ khác hẳn lúc trước khiến cô có chút kinh ngạc.
"Anh nghĩ thông rồi? Tin tưởng em rồi?"
Người đàn ông gật đầu.
"Em là người anh yêu, anh tuyệt đối tin tưởng em, mặc kệ bên ngoài bịa đặt vô căn cứ ra sao, anh chỉ tin em yêu anh, sẽ không làm những chuyện như vậy có lỗi với anh."
Đường Thanh Tâm khi nghe anh nói điều này, cô mỉm cười, cô thực sự rất hạnh phúc, Lệ Thiên Minh có thể nói được những lời này là anh đã nghĩ rất lâu rồi, đã ba ngày kể từ khi chụp ảnh cưới, đây vẫn là lần đầu tiên cô lộ ra nụ cười, và Lệ Thiên Minh cũng vậy, lần đầu nói chuyện với cô bằng một giọng nhẹ nhàng như vậy.
"Vậy thì đám cưới..."
Đường Thanh Tâm nghĩ đến thái độ của Lệ Thiên Minh cùng lời nói của Trương Mỹ Lan và sự mong đợi của bà nội khi dùng bữa ở nhà họ Lệ, Lệ Thiên Minh che miệng cô an ủi: "Đừng lo lắng, hôn lễ anh sẽ giao cho một đội chuyên nghiệp, có bọn họ, em cứ yên tâm là được rồi, yên tâm làm cô dâu của anh, anh sẽ cho em những điều tốt nhất.

"
Sự thoải mái của Lệ Thiên Minh khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy dễ chịu sau khi cơn sốt cao hạ xuống, cô đi tắm và thay quần áo, khi ra ngoài, y tá đã đo nhiệt độ cơ thể cho cô, cô tưởng rằng bản thân có thể rời đi khi khỏe hơn, nhưng không ngờ Lệ Thiên Minh lại không cho.

"Tại sao, em đã không sốt nữa, có thể về nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ cần đến truyền dịch là được".
Đường Thanh Tâm không hiểu vì sao lại không thể rời đi, y tá cũng không dám giấu diếm, chỉ nhìn về phía Lệ Thiên Minh, ý bảo Đường Thanh Tâm hỏi anh.

Người đàn ông bình tĩnh nói: "Ý của bác sĩ là phải truyền dịch cho em trong ba ngày.

Thay vì ở trong sảnh truyền dịch có nguy cơ bị lây nhiễm chéo thì tốt hơn là nên nhập viện.

Dù sao bảy ngày hay ba ngày cũng chẳng có gì khác biệt, khi tình trạng của em ổn định mới có thể chuẩn bị cho đám cưới.

Em nói đúng không?"
Một câu hỏi tu từ khiến Đường Thanh Tâm không nói nên lời, dường như lời anh nói không có gì sai, quả thật là có tình trạng lây nhiễm chéo, nhưng mà nhập viện một tuần, chỉ là một bệnh cảm nhẹ mà thôi, có cần thiết không?
Đường Thanh Tâm không nói nên lời, chỉ có thể làm theo lời anh nói, nhưng vẫn âm thầm quan tâm đ ến quá trình chuẩn bị đám cưới, Lệ Thiên Minh đã gọi điện cho Hứa Vĩ Quân để nhờ cô ấy giúp đỡ, Đường Thanh Tâm lúc này đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trong phòng bệnh, người đàn ông đang cầm một chiếc máy tính xách tay trước mặt, anh đang có một cuộc họp video với nhân viên, trong khi Đường Thanh Tâm và Hứa Vĩ Quân đang chọn một bó hoa cưới với một đống các loại hoa ở trước mặt để chọn lựa.
"Chị, chị nhìn xem em đã lấy rất nhiều loại từ chợ rồi.

Màu chủ đạo trong đám cưới của chị là màu trắng, nên em đã chọn những bông hoa màu sáng.


Nếu như đều là màu trắng thì cũng không đẹp lắm, chị xem xem".
Cô ấy đưa cho Đường Thanh Tâm một đống mẫu hoa đã chọn, người phụ nữ xem kỹ lại, theo tính cách cô thích một màu trắng cơ bản, nhưng Vĩ Quân nói đúng, không thể quá trắng thuần được, mà cô cũng muốn thông qua cái này chứng minh bản thân.

Đường Thanh Tâm không phải người phụ nữ yếu đuổi, ai cũng có thể ức hiếp.
"Chọn cái này là được rồi, bông hồng đỏ.

Chị muốn trải toàn bộ địa điểm tổ chức lễ cưới thành một biển đỏ.

Chiếc váy của chị màu trắng, vì vậy làm nền nhất định sẽ rất đẹp."
Khi Đường Thanh Tâm nói những lời này, trên mặt hiện lên một tia sáng khiến Hứa Vĩ Quân ghen tị.
"Chị Thanh Tâm, đây chính là mùi vị được gả cho tình yêu đúng không? Em nghĩ chị có lẽ đang rất hạnh phúc".
Cô kéo dài giọng nói lên, Lệ Thiên Minh không khỏi liếc mắt nhìn cô gái, nhắc nhở cô ấy: "Cô cũng có thể, anh trai của cô, bọn họ không phải là đều trở về rồi sao, sao cô không đi đến buổi hẹn hò bọn họ đã sắp xếp cho cô? "
"Ông chủ, nếu tôi mà đi gặp người ta vừa nhìn người ta đã nhìn trúng tôi rồi,ngộ nhỡ muốn kết hôn cùng tôi, tôi còn có thể ở đây giúp anh sao?"
Câu nói dí dỏm của Hứa Vĩ Quân khiến Đường Thanh Tâm bật cười, nhìn vẻ mặt gian xảo của cô gái mà nghĩ đến bản thân trước đây cũng ngây thơ như vậy, nhưng bây giờ, chỉ có trải nghiệm mới biết giá trị của tình yêu và hôn nhân.

Bình Luận (0)
Comment