Đã đến mức này rồi, tất cả mọi người cũng không dám quá đáng nữa.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì Đường Tuyết Mai lại vô cùng gấp gáp, cô ta thật vất vả mới gọi đủ nhiều người như vậy, làm sao có thể đi được chứ?
Cô ta gấp đến mức liều mạng nháy mắt về phía đám người của mình, rốt cuộc cũng có một người phụ nữ không sợ chết lấy điện thoại di động ra, giơ lên trước mặt mọi người: "Tổng giám đốc, tôi có tin tức nói rằng ban đầu anh và Đường Thanh Tâm kết hôn chỉ vì sinh con, giữa hai người còn có thỏa thuận vợ chồng nữa.
Xin hỏi tổng giám đốc có thể giải thích một chút không?"
"Oa! Không thể nào, chẳng lẽ đây là mang thai hộ sao?"
"Đúng vậy, đám nhà giàu này làm gì biết đến tình yêu chứ, nhất định là vậy rồi!”
Mọi người xôn xao, sắc mặt Đường Thanh Tâm lập tức thay đổi, tại sao những người này lại biết chứ?
Gương mặt Lệ Thiên Minh tối sầm xuống, Lệ Bách Nhiên thì vô cùng tức giận.
Nói như vậy, Thanh Tâm thật sự chỉ là một công cụ sinh con mà thôi sao?
Trong mắt Lệ Bách Nhiên lập tức bốc lửa, anh ấy xem Lệ Thiên Minh như tình địch lớn nhất trong cuộc đời mình, thế nhưng không ngờ tình địch này chỉ xem người phụ nữ mà anh ấy yêu thương như một công cụ sinh sản.
Đường Thanh Tâm nằm trên giường cố gắng giãy giụa đứng dậy, Đường Tuyết Mai vội vàng chạy đến đỡ cô, mạnh tay bấm vào sau lưng cô một chút, suýt nữa đã khiến Đường Thanh Tâm đau đến mức nghẹt thở.
"Các người đều đi ra ngoài hết cho tôi!"
Nói xong, cô lập tức ấn chuông trên đầu giường.
Những nhân viên y tế và đám vệ sĩ đang đợi bên ngoài vội vàng chạy vào đuổi những người kia ra.
Mặc dù không nhận được câu trả lời của Lệ Thiên Minh nhưng tin tức này còn hấp dẫn hơn cả chuyện ôm hôn trên đường lần trước.
Dường như Đường Thanh Tâm đã có thể nghĩ đến tình cảnh sau này của mình.
Ánh mắt tối đen của Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mắt: "Đường Thanh Tâm, cô thật sự chán ghét tôi như vậy sao? Không tiếc công bố thỏa thuận ra bên ngoài để muốn ly hôn với tôi?"
“Tôi không có!"
Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, đến lúc này rồi mà người đàn ông này vẫn không tin tưởng cô, bảo cô làm sao đối mặt với tất cả những chuyện này đây?
“Tôi không có, phần thỏa thuận kia vẫn luôn trong ngăn kéo đầu giường, tôi không mang ra ngoài.
Nếu như nghi ngờ tôi thì chỉ bằng anh xem lại những người bên cạnh mình đi".
Chẳng biết Đường Thanh Tâm lấy dũng khí ở đâu, cô mạnh dạn trừng mắt đáp trả lại Lệ Thiên Minh.
Lệ Thiên Minh cười nhạt: "Tôi sẽ điều tra!”
Dứt lời, anh lướt qua Đường Tuyết Mai rồi bước ra bên ngoài.
Đường Tuyết Mai không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, lập tức trong lòng cô ta thầm cười trộm, đồng thời bình tĩnh quay sang nhìn cô với vẻ đắc ý.
Đôi giày cao gót của cô ta vang lên âm thanh chói tai đuổi theo Lệ Thiên Minh.
“Thiên Minh, anh chờ một chút đã".
Từ tổng giám đốc biến thành Thiên Minh, Đường Thanh Tâm nghe vậy thì cười khổ, trong mắt đều tràn đầy bi thương và thất vọng.
Lần này, bọn họ có thể bỏ qua cho mẹ cô rồi chứ?
“Có thể cho em mượn điện thoại di động một chút không?" Đường Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn Lệ Bách Nhiên, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Lệ Bách Nhiên nhìn chăm chăm vào cô: “Những điều bọn họ nói là thật sao? Em thật sự ký thỏa thuận vợ chồng với chú út của anh à?"
Đối mặt với chất vấn của anh ấy, Đường Thanh Tâm cũng không biết nói thế nào: “Có lẽ vậy."
Lệ Bách Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy dường như cả thế giới đều sụp đổ.
Người mà anh ấy yêu thương, đảo đi một vòng lại ký thỏa thuận vợ chồng với người khác, thật sự khiến anh ấy mở rộng tầm mắt mà.
“Như vậy, số tiền ba mươi lăm tỷ kia chính là điều kiện đúng không? Anh cũng có thể đưa ra ba mươi lăm tỷ mà, tại sao em không nói với anh?"
“Có thể cho em mượn điện thoại di động một chút không?"
Đường Thanh Tâm kiên trì mượn điện thoại di động của anh ấy, Lệ Bách Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cho cô.
Sau khi gọi vào dãy số quen thuộc, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam.
"Tôi là Đường Thanh Tâm, khi nào mẹ tôi mới có thể trở về? Lệ Thiên Minh đã đưa Đường Tuyết Mai đi rồi."
Giọng nói bên kia hơi cao lên, lộ rõ sự vui vẻ: "Rất tốt, chỉ cần các người ly hôn, Tuyết Mai có cơ hội là được.
Yên tâm đi, tao sẽ không bạc đãi mẹ mày đâu, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời thôi".
Không đợi Đường Thanh Tâm trả lời, Đường Quốc Cường đã cúp điện thoại.
Ngay lập tức, nước mắt cô không thể kiềm được mà rơi xuống.
Đường Thanh Tâm cảm thấy bản thân mình quá đáng thương, tại sao cô lại phải hứng chịu tất cả những chuyện này chứ.
Cầm chặt điện thoại di động trong tay, Đường Thanh Tâm cắn môi bật khóc, dáng vẻ đáng thương đến mức khiến Lệ Bách Nhiên vô cùng đau lòng.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô khóc lóc.
"Thanh Tâm, ly hôn với chú ấy đi, anh đưa em cao chạy xa bay".
Đường Thanh Tâm lắc đầu, không phải cô không nghĩ đến cách này, mà là vốn dĩ cách này không dùng được.
Cô thiếu nợ ba mươi lăm tỷ nên phải trả, nếu không Lệ Thiên Minh sẽ vĩnh viễn lôi chuyện này ra để nói, trên lưng cô không mang được gánh nặng như vậy.
Lệ Thiên Minh biết điều này nên mới có thể yên tâm như thế.
Lệ Bách Nhiên vô cùng thất vọng: “Chẳng lẽ em tình nguyện làm một công cụ sinh con cũng không muốn ly hôn sao?"
"Vị trí vợ của Lệ Thiên Minh, em vẫn rất thích, vậy phải làm sao đây?" Đường Thanh Tâm cong môi nở nụ cười, thế nhưng Lệ Bách Nhiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Biết rõ tính tình cô quật cường nên sẽ không nói lời thật lòng, Lệ Bách Nhiên dứt khoát ngồi xuống đất bên cạnh cô.
Đường Thanh Tâm không ngờ, cuối cùng người hiểu cô nhất lại là Lệ Bách Nhiên.
Lệ Thiên Minh, còn anh thì sao?
Giờ phút này, Lệ Thiên Minh đang ôm Đường Tuyết Mai mua say trong quán rượu.
Trên cơ thể người đàn ông thoang thoảng mùi long diên hương khiến tâm trạng Đường Tuyết Mai vô cùng rối loạn.
Tối nay tuyệt đối là một ngày trọng đại, cô ta có thể ở bên cạnh Lệ Thiên Minh ở đây, thật sự ngay cả mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Vì để Lệ Thiên Minh vui lòng, bây giờ Đường Tuyết Mai không khác đám người quỳ li3m nịnh bợ bao nhiêu.
Nhìn thấy gương mặt Đường Tuyết Mai có phần giống với Đường Thanh Tâm, trong mắt Lệ Thiên Minh hiện lên chút đau xót, ngay sau đó lại bị anh che giấu đi.
Điện thoại di động không ngừng vang lên, không cần nhìn cũng biết là đám bạn bè nhắn tin đến hỏi thăm, có người thật lòng quan tâm, cũng có người đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đường đường là tổng giám đốc Lệ Thiên Minh mà lại lập một thỏa thuận vợ chồng, thật là cười chết người mà.
Anh còn dùng đến ba mươi lăm tỷ để mua một người phụ nữ về sinh con, phải biết rằng trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn xếp hàng để sinh con miễn phí cho anh đấy!
"Cậu chủ Minh, đến đây uống một ly đi".
Một người đàn ông mồ hôi nhễ nhại từ phía trên bước xuống, cầm lấy ly rượu đụng vào ly của anh, khóe mắt liếc nhìn Đường Tuyết Mai rồi khẽ nhíu mày: “Ai dô, mới đến sao, chưa từng nhìn thấy!”
Thấy ông ta xem mình thành gái bồi rượu, trong mắt Đường Tuyết Mai lóe lên chút không vui.
Tuy nhiên, hình như người này là bạn của Lệ Thiên Minh, vì thế cô ta không dám làm căng, chỉ có thể mím môi mỉm cười nói: "Tôi là chị của Đường Thanh Tâm".
Vừa dứt lời đã nhìn thấy một người phụ nữ đặt mông ngồi bên cạnh Lệ Thiên Minh: “À, thì ra cô chính là người phụ nữ không biết xấu hổ đã nhìn trúng em rể mình, sau đó muốn rửa sạch cả người để nằm trên giường quyến rũ đàn ông, thế nhưng không ngờ lại bị người khác chê đó sao!"
Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều cười ầm lên, gương mặt đang tươi cười của Đường Tuyết Mai đỏ bừng.
Cô ta nhìn sang Lệ Thiên Minh, thế nhưng anh lại không hề để ý.
Trong lòng cô ta thầm run rẩy, chẳng lẽ tối nay Lệ Thiên Minh đưa cô ta đến đây để khiến cô ta khó chịu sao? Chẳng lẽ anh không sợ cô ta sẽ đối phó với Đường Thanh Tâm à? Cô ta nắm được nhược điểm của Đường Thanh Tâm đấy!
"Vào phòng bao đi”.
Đột nhiên Lệ Thiên Minh đứng dậy gọi một tiếng, Đường Tuyết Mai đuổi theo sát phía sau, dáng vẻ ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ khiến người khác phải xấu hổ thay.
Đám người này đều là bạn bè của Lệ Thiên Minh, bọn họ cũng đã gặp Đường Thanh Tâm.
Đều là bạn bè trong kinh doanh nên có lúc xã giao sẽ thấy được Đường Thanh Tâm, mọi người đều biết cô thư ký này chính là vợ của Lệ Thiên Minh.
Đối với con người cô, mọi người đều đồng loạt nhất trí cảm thấy cô là một người tốt.