Tống Tâm

Chương 17

Tống Tâm tròn cả mắt lên, che miệng nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: "Đeo nhẫn ngón giữa không phải ý là không muốn nói chuyện yêu đương sao?"

Nghiêm Thiệu nói: "Ai nói với em?"

"Tôi..." Tống Tâm chớp mắt, vội vàng rút điện thoại ra lên mạng tìm kiếm, gấp đến nỗi gõ chữ thôi mà cũng sai mấy lần. Nghiêm Thiệu nắm chặt tay cậu, ghé đầu lại gần, tay kia giúp cậu gõ chữ.

Tống Tâm ngồi trên đùi hắn, bị hai tay hắn vòng qua như vậy, cảm thấy hai người thật thân mật.

Tuy rằng rất xấu hổ, thế nhưng thật sự... Thật sự rất ấm áp.

Sau khi gặp Nghiêm tiên sinh, cậu đã không còn bình thường được nữa. Tim đập nhanh đến mức không bình thường, mặt luôn nóng như miếng bánh quy được đặt trong bếp lò.

Chờ đã, so mình với cái bánh quy, đầu mình bị nước vào rồi à?

Tống Tâm suy nghĩ miên man, Nghiêm Thiệu đã tìm xong ý nghĩa từng ngón đeo nhẫn, gọi: "Tống Tâm."

Hắn vào đúng trang kết quả lần trước Tống Tâm vào, mắt Tống Tâm quét một vòng, thì ra nhìn nhầm ngón giữa và ngón út.

"Em hiểu không?" Nghiêm Thiệu hôn lên má cậu, "Tôi tặng nhẫn là muốn hỏi ý em đấy."

Tống Tâm né tránh một chút, ấp úng đến nửa ngày mới "Dạ" một tiếng. Nghiêm Thiệu lại hỏi "Vậy chuyện tôi vừa hỏi em có đồng ý không?", cậu vẫn "Dạ" một tiếng, thoạt nhìn phản ứng cũng không lớn.

Nhưng mà từ vành tai đến cổ đã đỏ hết rồi, trước mắt hay trong đầu chỉ có hai chữ "Đính hôn", chức năng suy nghĩ của não đã hoàn toàn bãi công. Nghiêm Thiệu cọ cọ tai cậu, không có gì bất ngờ khi thấy nó nóng bừng, có vẻ hắn đang rất muốn hôn thêm phát nữa, lúc này Tống Tâm này mới biết sợ mà nhảy dựng lên.

Nghiêm Thiệu cũng đứng lên, đùa cậu: "Áo ngủ em cũng mặc rồi, đêm nay ngủ với tôi thế nào?"

Tống Tâm nhanh chóng lùi về sau hai bước, trong tay còn cầm điện thoại, lắp bắp nói: "Không không không, không được..."

"Em không phải đã đồng ý qua lại với tôi rồi à? Tại sao lại không chứ?"

Tống Tâm nín nửa ngày, nghẹn ra đến một câu: "Quá nhanh..."

Nghiêm Thiệu không nhịn được cười một chút, mới nói: "Vậy em trở về đi thôi, " Nghiêm Thiệu sờ sờ tóc cậu, dời ánh mắt đi, tiếng nói trầm thấp hơn chút, "... Sau này không được mặc áo ngủ đi gặp ai hết."

Tống Tâm chui vào chăn rồi còn nghĩ hắn nói câu nói kia là có ý gì. Chăn còn chưa được ủ ấm nên hơi lạnh làm cậu cứ nhớ mãi độ ấm của Nghiêm tiên sinh. Cậu kéo chặt cổ áo ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi không thôi.

Vừa mới cái kia xem như là thông báo sao? Hắn tiếp nhận?

Rõ ràng thời gian quen biết với Nghiêm tiên sinh rất ngắn, hai người cũng ít khi tiếp xúc, vậy mà cậu cứ thế là đồng ý, nghe nó cứ thế nào ấy.

Không muốn cho cậu mặc áo ngủ gặp ai, ý hắn có phải là nhìn thấy áo ngủ là muốn ngủ chung với cậu hả?

Ngủ... Ngủ.

Cậu đột nhiên mạnh mẽ trùm kín chăn, cảm thấy mình quá không thuần khiết rồi. Cậu tự thôi miên mình trong chăn một lát rồi lại chui ra, bò đến đầu giường lần tủ lấy nhẫn, nương theo ánh trăng nhìn nhìn một chút rồi lần thứ hai đeo lên ngón tay mình.

Sáng hôm sau cậu hiếm thấy mà bám giường. Tống Du tới gõ cửa rồi cậu vẫn còn đang lăn lộn trong chăn, Tống Du ức quá gọi thẳng cả tên cậu mới chịu rên lên một tiếng mò ra khỏi giường. Ngủ cả đêm quần áo lộn xộn hết cả, cậu theo thói quen mơ màng đạp dép lê đi mở cửa, đến cửa, chợt nhớ tới lời Nghiêm Thiệu tối qua đã nói.

Cậu dừng chân, chỉnh chỉnh lại đầu tóc rồi mới dựa vào khung cửa bảo Tống Du đi gọi tiểu Đường Ninh rời giường trước, cậu thay quần áo rồi ra ngay.

Tống Du đi rồi, chợt ngoài cửa truyền tới một giọng nói trầm ổn: "Ngoan, lần này đã nhớ kỹ lời tôi nói, không sai."

Đổi lại là khuôn mặt đỏ-như-mông-khỉ đầu tiên của Tống Tâm trong-ngày-hôm-nay.
Bình Luận (0)
Comment