Trình tự yêu đương của hai người ngược hẳn với người khác, đầu tiên tặng nhẫn, rồi ngủ chung, rồi giúp...giúp nhau làm vài chuyện chỉ trùm chăn mới nói được, bây giờ mới đến bước hẹn hò.
Tống Tâm có chút kích động, căng thẳng hồi hộp, nhịn không nổi một phút liền mong đợi hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Em muốn đi chỗ nào?" Nghiêm Thiệu hỏi, "Tôi không rõ lắm bây giờ thanh niên các em thích đi đâu chơi..."
Tống Tâm không giống bạn bè mình, cũng không biết chơi ở đâu, cẩn thận suy nghĩ một chút, gãi đầu hỏi: "Hay mình đi công viên trò chơi đi?"
Trước đây Tống Tâm trải qua những ngày giật gấu vá vai nghèo hề hề, chưa bao giờ có dư tiền mà đến những nơi xa xỉ như vậy, dù cậu rất rất muốn đưa Tống Du đi chơi một lần nhưng cũng không có cơ hội. Bây giờ cuộc sống của bọn họ không như xưa nữa, cậu có thể đi được rồi...
Nhưng mà lần này cậu chỉ muốn đi cùng Nghiêm Thiệu thôi.
Trong lòng cậu đã niệm hàng trăm lời xin lỗi Tiểu Du, lại lấy lòng Nghiêm Thiệu chọt chọt lòng bàn tay hắn. Nghiêm Thiệu nói tài xế lái xe tới khu giải trí trong thành phố, cưng chiều xoa tóc cậu: "Trẻ con vậy."
Kết quả khi đến nơi, Tống Tâm nhìn mấy hạng mục trò chơi kích thích lại không dám đến gần, nhìn vòng quay ngựa gỗ chỉ thấy ấu trĩ chứ chẳng thấy lãng mạn đâu, thật sự không thể để Nghiêm Thiệu ngồi cái đó được. Luẩn quẩn một vòng, cậu quyết định mua vé lên thuyền hải tặc.
Ai ngờ thuyền hải tặc cũng rất đáng sợ, tàu lên càng cao càng lắc mạnh, cậu sợ tới mặt mũi tái mét chỉ biết nắm chặt tay người bên cạnh. Nghiêm Thiệu nhắc cậu nhớ giữ chặt tay vịn cậu mới dời sự chú ý đi.
Nghiêm Thiệu thấy chơi mấy trò này còn không vui bằng quan sát biểu cảm của người bên cạnh. Chờ đến khi Tống Tâm kêu lên sợ hãi, cũng là lúc thuyền lên cao nhất, hắn nghiêng người sang, đưa tay giữ lấy eo cậu, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Tống Tâm ngẩn ngơ nhìn hắn, không tự chủ dựa vào, Nghiêm Thiệu lại dùng sức ôm chặt cậu. Mãi đến khi tận lay động dần chậm lại, Tống Tâm vẫn còn níu chặt áo hắn phát run, giọng nói nhỏ xíu vẫn còn sợ: "Chơi không vui..."
Nghiêm Thiệu hôn lên mặt cậu một cái: "Tôi lại thấy chơi cũng không tệ lắm."
Tống Tâm không còn dám chơi gì nữa, ngoan ngoãn đi dạo một vòng, sau đó mua một vé ngồi vòng quay khổng lồ. Ở trong cabin, Nghiêm Thiệu không biết xấu hổ mà đè cậu lên kính hôn hít một trận, làm cậu xấu hổ muốn bay hơi. Cậu nhìn chung quanh nhìn một vòng, nắm tay Nghiêm Thiệu, quyết định lần sau tốt nhẫn vẫn nên đưa Tiểu Du đi cùng, cậu chớp mắt nói: "Chúng ta đi xem phim đi."
Cách đó không xa là một rạp chiếu phim, cậu nhìn tấm áp phích quảng cáo hết sức chăm chú, sau đó nghiêm túc mua bỏng ngô và nước ngọt, dẫn theo người yêu lớn của mình vào phòng chiếu phim. Phim này ít khán giả, vị trí của bọn họ cũng ở phía xa nên đằng sau không có ai. Đèn vẫn sáng, Tống Tâm đảo tròng mắt, ăn hai hạt bỏng, hỏi Nghiêm Thiệu: "Anh có muốn ăn thử một miếng không?"
Nghiêm Thiệu nói: "Đút anh một miếng xem nào."
Tai Tống Tâm lại nóng lên, tiện tay đút vào miệng hắn một miếng, Nghiêm Thiệu còn nhân cơ hội liếm đầu ngón tay cậu một cái: "Không tồi, ngọt vô cùng."
"Cảm,cảm ơn..." Tống Tâm thu ánh mắt lại, trong lòng vừa thẹn vừa hạnh phúc. Nghiêm Thiệu cầm tay cậu nặn nặn, đột nhiên hỏi: "Em tháo nhẫn ra rồi?"
"Vâng..." Tống Tâm còn chưa nói chuyện này với hắn, vội vã móc trong cổ áo ra một sợi dây chuyền, giải thích, "Sợ bạn học nhìn thấy nên em đeo nó trên cổ."
Nghiêm Thiệu cầm lấy rồi lại thả ra. Tống Tâm đeo một sợi dây đơn giản, sợi dây hồng có vài đường chỉ bạc xuyên qua chiếc nhẫn bạch kim, dây hơi dài, vừa vặn chạm đến ngực cậu. Sợi dây phối với cái nhẫn trông hơi kỳ quái, ngay cả Nghiêm Thiệu nhìn còn thấy xấu, ngón tay Tống Tâm cọ cọ vào quần, ngượng ngùng nhìn hắn.
Nghiêm Thiệu chỉ lên hình trái tim trên chiếc nhẫn, đột nhiên cúi thấp đầu xuống, hôn lên nó: "Như vậy nó sẽ ở gần tim em thêm một chút, cũng không tồi."