Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 13

Lộ Sùng Hoa lạnh lùng quét mắt nhìn Lộ Tình Không một cái, hừ một tiếng, nhìn Lộ Viễn Kiều nói, “Thật đúng là đồ vô dụng!”

Lộ Tình Không ưỡn thẳng lưng, đem Lộ Viễn Kiều kéo về phía sau mình, lạnh lùng đối diện với Lộ Sùng Hoa, như một con sư tử nhỏ đầy sức mạnh, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Những người này cùng với cô rốt cục là có quan hệ như thế nào chỉ cần nghe Lộ Viễn Kiều gọi một tiếng “Ba” là đủ hiểu.

Lộ Tình Không bỗng nhiên cảm thấy, cái gọi là nỗ lực của cô có chút mỉa mai, cô liều mạng bảo vệ người thân duy nhất của mình, có lẽ đều là vô ích rồi.

Đôi mắt sắc sảo của Người đàn ông loé lên một tia tán thưởng, “Con gái của con chính trực hơn con đấy, bên kia cuối tháng sau sẽ có tin tức truyền đến, con biết nên làm thế nào rồi chứ!”

Lộ Sùng Hoa nói xong, không nhìn cha con Lộ Viễn Kiều nữa, xoay người gật đầu nói với Sở Vân Triết, “Vân Triết,cậu cứ tự nhiên ở đây, cứ coi nơi này như nhà của mình là được.”

“Tôi sẽ như vậy,ông Lộ.” Sở Vân Triết từ khiếp sợ bây giờ mới hoàn hồn đáp.

Lộ Tình Không lại là con gái của Lộ gia?Việc này sao có thể chứ! Vậy quyết định lúc trước của ông ta...

Sở Vân Triết nhấp môi, nhìn chăm chú Lộ Tình Không, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Phản ứng của ông ta tự nhiên rơi vào trong mắt Lộ Phồn Tinh, từ trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lộ Tình Không không muốn để ý tới những người trong phòng, kéo Lộ Viễn Kiều đi ra ngoài.

Lộ Viễn Kiều vỗ vỗ mu bàn tay Lộ Tình Không, đứng yên bất động.

“Cha như vậy là có ý gì?” Lộ Tình Không hỏi.

“Tình Không, chúng ta cần ở đây một khoảng thời gian, có thể là khá lâu.”

Lộ Tìn Không không hề chớp mắt mà nhìn Lộ Viễn Kiều, từ trong ánh mắt ấy cô nhìn thấy sự nhẫn nại và trầm tĩnh, “Lão Lộ, con sắp không nhận ra cha nữa rồi.”

Cả đời này của cô, Lộ Viễn Kiều chính là người thân duy nhất,cha con nương dựa vào nhau mà sống, cô đã hứa với chính mình, dù cho gian nan cỡ nào, cô cũng sẽ dùng hết sức lực của mình để bảo vệ điều đó.

Nhưng cô thật không ngờ, cha lại giấu diếm cô nhiều chuyện như thế.

“Tình Không……”

“Kêu bọn họ tránh ra, buổi chiều tôi còn có tiết học.” Những lời này là nói với Sùng Hoa.

Ở cửa có không ít người canh giữ, điều mà cô nghĩ tới bây giờ chính là làm sao để rời khỏi nơi này.

“Về phía trường học tự ta sẽ có sắp xếp, bây giờ con tạm thời không cần đến trường.” Lộ Sùng Hoa trả lời.

“Tôi và ông không quen không biết,ông dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi, cho dù ông có là cha của lão Lộ đi chăng nữa,thì cũng không có cái quyền này.”

Lộ Tình Không vô cùng tức giận, không biết là bởi vì gặp Sở Vân Triết trong hoàn cảnh như thế này, hay là do bị Lộ Viễn Kiều lừa dối trong nhiều năm, hay là vì sợ mất đi chút thân tình ít ỏi duy nhất này.

“Tuổi còn nhỏ mà tính tình lại bướng bỉnh như vậy, có ngày sẽ gây ra hoạ.”

“Đã được dạy!” Nhưng cô hoàn toàn không có ý định sẽ sửa.

Lộ Tình Không hít sâu một hơi, hất tay đám vệ sĩ ra, đeo kính lên định ra ngoài.

Đám vệ sĩ vẫn nhất định ngăn cô.

Bóng dáng cô xinh đẹp, nhưng mạnh mẽ và cao hãnh. Lộ Viễn Kiều nhìn theo bóng dáng càng lúc càng nhỏ đi kia, lo lắng sốt ruột, định đuổi theo nhưng rốt cuộc vẫn là không làm.

“Cha, Tình Không vẫn còn nhỏ, chuyện kia cha có thể...……”

Không được” Lộ Sùng Hoa nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

-

Ra khỏi Lộ gia, Lộ Tình Không mới nhận ra bản thân thật ngu ngốc, đây là vùng sườn núi của những người có tiền,trong phạm vi hơn mười km hoàn toàn không có bất cứ phương tiện giao thông nào, chỉ với đôi chân này của cô thì không biết đến bao giờ mới xuống được chân núi.Cô đã đi bộ gần một tiếng rồi, đến một chiếc xe tư gia đi qua cũng không có, cô thật sự không hiểu vì cái gì mà những kẻ lắm tiền lại thích sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.

“Bíp bíp bíp……”

Lộ Tình Không đứng ở giữa đường mắt lập tức sáng lên, cứu tinh tới rồi!

Bình Luận (0)
Comment