Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 158

Editor: May

Nghe thấy âm thanh có chút ngả ngớn, Tình Không nhắm mắt lại, lúc này mới dám trộm mở ra một con.

Ngẩng đầu, dưới mặt trời chói chang nhô lên cao, đó là một khuôn mặt kinh diễm đến làm người trợn mắt há hốc mồm.

Tình Không không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, chính là bạn đi lại ở trên đường cái lớn, nghênh diện mà đến một người đàn ông quốc sắc thiên hương, bạn sẽ “vèo” lập tức quay đầu lại, liền quên mất mình đụng vào đèn đường.

Không sai, chính là quốc sắc thiên hương, còn là một người đàn ông.

Mặc Đại Thiếu lấy kính râm xuống, cong eo, nhìn xuống từ trên cao Lộ Tình Không còn đang ngồi ở dưới dất, mắt đào hoa bích ba lưu chuyển hơi nhướng lên một chút, lời nói thấm thía nói, “Khanh bổn giai nhân, đừng ăn vạ, em gái nhỏ à, em lớn lên xinh đẹp như thế, sao không biết xấu hổ ra ngoài ăn vạ hả? Muốn tiền dùng, trực tiếp tìm anh trai là được.”

Khóe mắt Tình Không co rút, hóa ra nói chuyện chính là hoa mỹ nam rách này này, cô nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người.

“Xin lỗi xin lỗi, đây thật sự là một ngoài ý muốn, tôi không lấy một xu, chứng minh tôi không phải ăn vạ.”

Mắt đào hoa của Mặc Đại Thiếu lại lưu chuyển một chút, Tình Không nuốt nuốt nước miếng, nhìn thấy một đôi mắt như vậy, cô sẽ lập tức toát ra bích ba lưu chuyển, mặt mày đưa tình…… từ ngữ như vậy.

Tuy rằng lớn lên xinh đẹp một chút, nhưng người ta là một người đàn ông hàng thật giá thật a, tội lỗi tội lỗi……

“Em gái nhỏ, tuy rằng anh Mặc lớn lên rất đẹp, nhưng em nhìn chằm chằm anh như vậy, anh vẫn là sẽ ngượng ngùng. Như vậy đi, anh trai mời em ăn cơm, coi như em cho anh bồi tội.”

Tình Không thiếu chút nữa bị chính mình nước miếng làm sặc, ánh mắt nhìn Mặc Trần nghiễm nhiên là đang nhìn một ông chú quái dị, “Anh mời tôi ăn cơm, xem như anh bồi tội với tôi? Logic này thật sự không có vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề, anh trai nhiều tiền quá nên ngu người, còn hẹn soái ca khác, liền nợ em cô gái nhỏ xinh đẹp này, đi thôi.”

Tình Không còn chưa kịp trả lời, đã bị một đạo tiếng nói tràn ngập kinh hỉ trong trẻo khác xen vào, “Anh Mặc, sao anh lại ở chỗ này? Anh biết em ở chỗ này, cố ý tới tìm em sao?”
Bình Luận (0)
Comment