Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 20

Lộ Tinh Không bị thương không hề nhẹ, tuy rắng Sở Ngự Bắc đã kịp thời cầm máu sơ cứu cho cô, nhưng ngồi trên xe chờ cấp cứu đến tận 20 phút, thật khó tránh khỏi sắc mặt của cô nhợt nhạt, cơ thể khó chịu đến trắng bệch nhợt nhạt vì mất nhiều máu.

“25 phút trước, vai phải bị trúng đạn,tuy sau đó được cầm máu sơ cứu, nhưng vẫn cần được phẫu thuật ngay lập tức để lấy viên đạn ra.” Sở Ngự Bắc sau khi đặt Lộ Tinh Không nằm xuống giường bệnh xong, liền thì thầm với Thiệu Nhiên.

“Tôi Hiểu rồi, thưa cậu chủ.” Trước đó thì Tần Hãn đã nói sơ qua tình hình cho Thiệu Nhiên biết.

“Cậu chủ,trước tiên cậu hãy đi thay một bộ quần áo khác đi.” Sau khi Thiệu Nhiên đóng cửa phòng bênh lại, Tần Hãn liền nói với Sở Ngự Bắc.

Sở Ngự Bắc khẽ đưa mắt xuống quét qua thân mình một lượt, nhìn thấy quần áo trên người loang lổ nhuốm đầy vệt máu, hắn trước giờ đều rất chỉn chu sạch sẽ,chưa bao giờ cho phép chuyện như thế này xảy ra.

“Cậu ở đây canh chừng, có việc gì thì lập tức tới báo cho tôi.”

Để lại câu nói đó xong, Sở Ngự Bắc lướt ánh mắt lên cửa phòng bệnh, sau đó quay người đi về phía phòng ngủ.

Tần Hãn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao cao,tấm lưng lạnh lùng đang xa dần thể hiện rõ vẻ sốt ruột lo lắng của Sở Ngự Bắc, cậu chủ tốt nhất là không nên động lòng với cô gái này, không thì Phu Nhân, và cả lão tổng thống nữa sẽ…….

Lộ Tinh Không bị cảm giác đau nhói trên vai làm tỉnh giấc, trong trí nhớ của cô,trước giờ cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến như thế.

Cô nhíu mày lại, cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt cô là cái trần nhà sơn màu trắng tinh không tì vết, đầu óc cô có chút choáng váng, cách bài trí này tuy xa hoa nhưng nó không phải là nhà của cô, lại không giống như trong bệnh viện, rốt cuộc đây là đâu?

“Cô gái, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi ư? Tôi đây phải lập tức đi báo tin này cho cậu chủ.” Đây là giọng nói của bà giúp việc nào đó, có lẽ tuổi tác cũng khá cao rồi, giọng nói của bà cũng rất ấm áp.

Lộ Tinh Không muốn nói điều gì đó, Nhưng cổ họng cô cứ khô rát, cảm giác rất khó chịu.

Cô mở to mắt, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó.

“Cô tỉnh rồi sao?”

Giong nói trầm ổn như tiếng đàn violon, bên trong đó có chứa đựng chút lãnh đạm, nhưng cũng rất uy quyền đó cất lên.

“á……”

“Đừng cử động, cô vừa mới làm phẫu thuật xong đó.”

Giọng nói này rất quen thuộc,nhưng cơn đau bất ngờ kéo tới làm cho Lộ Tinh Không không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.

Sở Ngự Bắc lạnh lùng nhíu mày lại, không hề tiến thêm bước nào nữa.

“Tôi muốn uống nước…..” Lộ Tinh Không khát đến mức không thể chịu nổi nữa, cho rằng người vừa đến không nghe thấy lời mình vừa nói, tiếp tục nhắc lại một lần nữa.

Sở Ngự Bắc ánh mắt không chút cảm xúc, cầm lấy chiếc cốc trên đầu giường, đưa tới trước mặt Lộ Tinh Không.

“haizzz…tôi…..” Lộ Tinh Không chẳng lẽ vẫn còn sức để tự uống nước ư? giọng nói cô thều thào, mang ngữ điệu dịu dàng của phái nữ, nhẹ nhàng mà êm ái, có chút nũng nịu.

Ánh mắt của Sở Ngự Bắc lướt qua cô, định gọi người giúp việc vào, nhưng lại bất giác đi đến bên giường.

Thân hình cao lớn lạnh lùng nhẹ nhàng cúi xuống, hương bạc hà hòa quyện cùng hương thơm thuốc lá thoang thoảng, thực là mùi vị vô cùng sảng khoái, Lộ Tinh Không phút chốc liền nhận ra anh ta là ai.

Cô trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình. “là anh sao?!”

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo nhưng vô cùng hoàn mỹ này, chỉ cần nhìn qua một lần, thì không bao giờ có thể quên được.

Sở Ngự Bắc quét ánh mắt qua cô một lượt, đỡ cô dậy, không hề mở miệng ra đáp một lời nào.

“ui da……” bị đụng đến vết thương, Lộ Tinh Không đau đến nỗi có chút bực bội, “ Đau quá, anh nhẹ tay chút đi……”

Người đàn ông ngắm nhìn sắc mặt cô một lúc, đưa tay chạm lên khuôn mặt nhỏ của cô, anh thậm chí còn cảm nhận được hàng lông mi bé nhỏ đang lay động của cô.

“Thình thịch”, có gì đó không ổn.

Nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu mở miệng ra nói một lời nào.

“Tôi hai lần chặn đường của a, chẳng lẽ anh lại không nhận ra tôi hay sao?” Lộ Tinh Không nuốt một ngụm nước đầy xuống cổ họng, cất tiếng hỏi.

“Tôi đã bị thương đến mức này rồi, nói chuyện rất mất sức, anh không thể nói ra được một hai câu nữa hay sao?” người đàn ông này vẫn phát huy triệt để câu nói im lặng là vàng, tuyệt nhiên không chịu cất lời.

Bình Luận (0)
Comment