Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 22

Sở Ngự Bắc kêu Thiệu Nhiên giúp Lộ Tình Không băng bó lại một lần nữa, cũng sắp xếp cho một vệ sĩ ở bên trong trông coi.

Lúc Tần Hãn tiến đi vào, Sở Ngự Bắc đang đứng lặng ở bên cửa sổ, đầu ngón tay có vài chấm đỏ ẩn hiện, nhè nhẹ sương trắng vây quanh anh, thoàn thân toát lên vẻ thần bí, không thể với tới.

Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng thâm sâu đến khó lường của anh, nếu không nhầm thì đang ngó nhìn ra ngoài cửa sổ.

“thưa ngài, có lẽ là người bên tư lệnh làm, vị trí phó tổng thống vốn đã không theo ý ngài, nếu tổng thống không kiên trì, e rằng……”

Sở Ngự Bắc liếm liếm khóe môi, ngồi trở lại ghế, thuận tat rập điếu thuốc, giọng nói trầm thấp cũng càng lạnh nhạt hơn, “Hắn theo ý hay không với tôi đều không quan trọng, vị trí này, chỉ có tôi muốn làm hoặc là không muốn làm hay không mà thôi, không tới phiên người khác khoa chân múa tay.”

“đến lúc đáp lễ lại hắn ta vài phần rồi, đi thu sếp đi.”

“vâng, thưa ngài, tôi biết nên làm như thế nào.”

Sở Ngự Bắc phất phất tay, ý bảo Tần Hãn đi ra ngoài.

Tần Hãn đứng yên tại chỗ, muốn nói lại thôi.

“Có gì cứ nói.”

“Phu nhân cố ý để ngàicùng con gái của tư lệnh đính hôn, chuyện này……” anh lo rằng lần ra tay này, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai bên thì sẽ không được hay cho lắm.

Thực ra hôn nhân với chính trị, có mối quan hệ mật thiết, tùy theo nhu cầu mỗi người, cũng là lẽ thường tình, chỉ là lòng tham của lão này khó có thể nắm lấy.

“Tần Hãn, người con gái đó tên là gì?”

Tần Hãn có hơi ngạc nhiên, lời nói này có phải là sự thay đổi quá nhanh rồi không?

Sở Ngự Bắc nhướng mày,liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Lộ Tình Không, Tình Không trong tình không vạn dặm, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất,làm tài vụ kiêm sổ sách cho công ty Vạn Lợi Đạt.” Tần Hãn tra được những gì liền khai báo thành thật

“Lộ Tình Không……” bờ môi mỏng của Sở Ngự Bắc khẽ mở, suy ngẫm một chút, rồi mới gật gật đầu, “Đi ra ngoài đi.”

Thật là không nhận ra được là nhóc con đó đã lớn rồi.

Nói đến nước này, Tần Hãn cũng không nói được gì hơn, cũng có thể nói là không có lập trường gì để nói.

Lộ Tình Không cũng không biết,sự biến mất của cô khiến cho nhà họ Lộ gặp sóng to gió lớn.

“sao rồi? Người xinh đẹp làm sao mà không thấy xuất hiện vậy?” Lộ Tình Không giống như trong phút chốc đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không thấy bóng dáng đâu nữa, Lộ Sùng Hoa chính giận tím mặt.

“cha, con có cái gì mà không nói với cha, nó chắc chỉ là đi ra ngoài giải sầu, sẽ sớm quay về thôi.” Lộ Viễn Kiều hiểu con gái mình, sẽ không làm mấy cái chuyện khác thường như thế, có lẽ là do những chuyện ông dấu giếm bao năm nay, nên ra ngoài đi dạo thôi.

“Hừ!” Lộ Sùng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Lại cho con thời gian là ba ngày, nếu xử lý không tốt, đích thân ta sẽ ra tay!”

“Cha,chắc suy nghĩ của Tình Không cũng chỉ như những đứa cô gái bình thường khác, nên cần phải kiên nhẫn, nó đã không muốn thì không ai ép được nó cả, cha cứ như này, kè kè bên nó cũng không tác dụng gì.”

Ngay từ lúc đầu Lộ Viễn Kiều đã biết là không nên quay về, sớm đã cảm nhận được lúc người nhà họ Lộ tìm bọn họ, nên đem con gái cao chạy xa bay rồi.

“là một quân cờ không có tác dụng gì cho nhà họ Lộ thì chỉ là quân cờ vứt đi, ta không ngại gì vứt bỏ nó đi cả!”

“cha, cha nên suy nghĩ kĩ, con và Tình Không cũng không yêu thích gì làm người nhà họ Lộ.” Nếu không thì ông cũng không cùng con gái phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm nay.

Mắt ông sáng như đuốc, tuy già nhưng những mũi tên nhọn như bắn ra từ đôi mắt khôn khéo của ông, “chuyện này lại không đến lân mấy con, các con từ sinh ra đã mang họ Lộ! Nhớ kỹ, con chỉ có ba ngày thôi”

“Cha, họ của con có phải họ Lộ không, cha hãy nói cho con biết đi, nhà họ Lộ cũng chưa từng nuôi nấng Tình Không……”

“Lộ Viễn Kiều, đừng để ta nghe đến mấy câu đó thêm lần nữa, nếu không, cha sẽ có biện pháp làm cho con vĩnh viễn không mở miệng nói được một lời nào đâu, hừ!” Lộ Sùng Hoa hừ mạnh một tiếng rồi giận dữ bỏ đi.

Lộ Viễn Kiều nhìn bóng dáng của cha, chỉ còn biết thở dài.

Bình Luận (0)
Comment