Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 389

Editor: May

“Sở Ngự Bắc, khi anh nhìn thấy phong thư này, em hẳn là đã rời khỏi Bắc Thần Quốc. Em biết anh nhất định sẽ thực sinh khí, con nhóc kia vừa ngủ với ta, cứ như vậy đi không từ giã, anh hận chết em đi?”

“Anh Sở, em là thật sự thích anh, nhưng em có nỗi khổ bất đắc dĩ, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”

“Em nói như thế, cũng không có ý tứ nghi ngờ năng lực của anh, mà là chính em không muốn kéo chân sau anh.”

“Anh Sở, là em ích kỷ, em vốn nên không làm như thế, cứ như vậy im ắng rời đi, nhưng em lại không muốn giữa chúng ta giống như một lần ảo giác, nước trôi qua không có dấu vết.”

“Em muốn nói, anh quên em đi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau, nhưng trong tiềm thức của em, lại muốn lưu lại một chút dấu vết ở trong lòng anh, cho nên, em ích kỷ.”

“Thiên ngôn vạn ngữ rồi cũng sẽ ly biệt, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, cảm kích trong sinh mệnh của em gặp được anh, để em cảm thấy chính mình như là cô bé lọ lem gặp được vương tử.”

“Anh thương em, sủng em…… em sẽ nhớ rõ cả đời, giao chính mình cho anh, là có thể làm duy nhất của em, cũng là duy nhất muốn làm.”

“Giữa chúng ta không phải giao dịch, là thích nhau, là  nước chảy thành sông khi tình đến nùng, không có dự mưu, hết thảy chính là phát sinh tự nhiên.”

“Em không hối hận, đó là quyết định tốt nhất em đã làm.”

“Em biết anh rất nhanh liền phải đính hôn với Minh Mị, nói chúc phúc, em nói không nên lời, chỉ hy vọng anh có thể tùy tâm sở dục, làm chuyện anh muốn làm, yêu người anh muốn yêu.”

“Tạm biệt, Sở Ngự Bắc, tạm biệt, anh Sở của em, đừng tìm em, cũng có thể không cần nhớ em.”

Cuối cùng là ký tên, còn có ngày tháng và thời gian.

Ánh mắt Sở Ngự Bắc, dừng lại ở trên thời gian cuối cùng kia, con ngươi sâu thẳm híp híp.

Bình Luận (0)
Comment