Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 51

Cả buổi chiều, Lộ Tinh Không cứ rầu rĩ không vui.

Nhưng mà xảy ra chuyện như thế này, ai mà có thể vui lên được cơ chứ?

“Cô Tinh Không, điều kiện sinh hoạt ở đây có chút bất tiện, chũng ta còn phải ở lại đây 2 đêm nữa, cô….không ngại ở tạm trong cái lều trại kia chứ?” lúc trời đã bắt đầu nhá nhem tối, Tần Hãn ôm một đống dụng cụ dựng lều đến tìm cô nói.

Lộ Tinh Không vội vàng chìa tay ra đỡ lấy, nói: “ không sao cả, tôi thế nào cũng được.” cô từ nhỏ đã tự lập, cũng không phải là tiểu thư nhà giàu có gì cho cam, đóng quân dã ngoại cũng không phải là lần đầu tiên.

“Vậy được rồi, cô biết dựng trại chứ?”

“biết chứ, tôi trước kia cũng tình cờ đi đóng quân dã ngoại rồi.”

“Vậy cô cũng tôi dựng trại nhé.”

Lộ Tinh Không chia số dụng cụ dựng trại kia cho anh ta, sau đó 2 người cùng nhau đi tìm nơi dựng trại.

Đến nơi cắm trại, Sở Ngự Bắc đang ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi, mắt nhắm hờ, vẻ mặt mệt mỏi,.”

Vị bác sỹ xinh đẹp mặc blouse trắng ban nãy đang đứng sau anh ta,nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình mát xa vùng huyệt thái dương cho anh ta. 

Trong lòng của Lộ Tinh Không như có hàng trăm mũi kim đâm vào vậy.

Nếu như anh ta đã muốn bắt cá nhiều tay như vậy, thì dù là ở đâu cũng có người đẹp đến phục vụ cho anh ta, cô cũng chẳng phải là người đặc biệt gì cho cam.

Lộ Tinh Không lúc bước qua chỗ anh ta ngồi còn cố ý dùng lực dẫm chân mạnh xuống nền đất tỏ ý hậm hực.

Kết quả là cô bị vấp phải thứ gì đó, đồ đạc trong tay đều bị văng ra ngoài, cả thân mình thì bất giác ngã vào trong lòng Sở ngự Bắc.

Thực ra thật lòng mà nói thì là cô đã đè lên trên bộ phận quan trọng ấy của Sở ngự Bắc.

Sự việc diễn ra quá nhanh chóng và đột ngột, Sở ngự Bắc không có chút phòng bị nào, bị đè đến tối tăm mặt mày.

Tự nhiên phản ứng đưa tay ra định hất cái “vật” đang đè trên người mình ra, đột nhiên, cái mùi hương quen thuộc đó ập vào mũi anh, đành phải nín nhịn xuống cơn bực ban nãy.

Mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn và bất hạnh của cô gái kia.

Anh đau đến nổi mồ hôi lạnh cứ toát ra, nghiến răng mà nói,: “mau đứng dậy cho tôi.”

Lộ Tinh Không vốn dĩ ngượng chín mặt rồi, nghe thấy câu nói này, tính bướng bỉnh đột nhiên bộc phát, dùng sức cố ý ấn người mình xuống mấy lần, sau đó mới đứng dậy.

Kết quả, cô vưa đứng lên chưa vững, liền bị một cánh tay rắn chắc giữ chặt lại, cả người lại bị ngã trở về vị trí ban nãy.

Lần này, Sở Ngự Bắc đã có chuẩn bị sẵn, tránh chỗ quan trọng đó ra, giữ tay của Lộ Tinh Không để trước ngực mình.

“tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám manh động đến như vậy, hả?” Anh ta thực sự rất đau đớn, lúc nói chuyện răng cứ nghiến đanh lại.

“Tôi đâu phải cố ý đâu, anh làm gì mà hung dữ vậy?” Lộ Tinh Không hét lên với anh ta, cô cũng tức giận, vốn dĩ ra cô phải xin lỗi, nhưng nghe được câu nói ban nãy đó của anh ta vẫn cảm thấy ấm ức, hơn nữa khi nãy thấy a ta và cô bác sỹ xinh đẹp kia nói chuyện vui vẻ, quả thực là rất xứng đôi nữa.

“Cô lớn tiếng cái gì vậy hả? nói rõ ràng cho tôi! ” Mắt của cô đỏ hoe, dù là thời gian quen biết không lâu, nhưng Sở Ngự Bắc biết, cô rất sợ anh, những lúc bình thường cô không bao giờ dám hành động như vậy. 

“Tôi chính là khó chịu trong người đó, ai bảo anh không nói không rằng đưa tôi đến nơi này cơ chứ.”

“Lộ Tinh Không, xảy ra thiên tai lớn như thế này, Minh Mị thân là con gái của chủ tịch tỉnh, cũng đến tiền tuyến dốc hết sức lực giúp đỡ, bản thân cô là con dân của Bắc Thần Quốc, không nên có lòng trắc ẩn, không nên góp chút sức mọn vào hay sao? Hay là cô từ bé đã được nuông chiều, chịu không nổi sự khổ cực này? Hay là cô không có lương tâm, người khác chịu khó chịu khổ cô cũng không thèm để tâm?”

Từ lúc Lộ Tinh Không quen biết Sở Ngự Bắc, đây là câu nói dài nhất mà anh nói với cô, nhưng cũng là câu nói khó nghe nhất.

Hóa ra cô gái xinh đẹp kia còn là con gái cưng của chủ tịch tỉnh nữa ư.

Xảy ra thiên tai lớn như vậy, đứng nhìn những con người phải chịu khổ nạn kia, trong lòng cô cũng rất thương tâm, vẫn luôn luôn hết lòng giúp đỡ họ, ngay cả nước cũng không dám uống một hụm.
Bình Luận (0)
Comment