Tống Tử Thiên Vương

Chương 4


Editor:!
"Cái tên đó? Cậu quen người ta à?" Đàm Kiệt nhớ rõ Thượng Triết rất ít qua lại với giới thương nghiệp.

"Ừm, coi là vậy đi." Thượng Triết hàm hồ nói, "Trước kia từng gặp mấy lần, không thân lắm."
Đàm Kiệt là ai chứ, là cao thủ sát ngôn quan sắc, tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thái độ né tránh rõ ràng của cậu liền không hỏi nhiều nữa, nói lảng đi: "Kháp Kháp đâu rồi?"
"Đang chơi xe đồ chơi, anh muốn nói chuyện với nó à?"
"Thôi khỏi, nó gặp tôi là sẽ gọi cậu, người nào đó lại phát điên lên."
"Đó là bởi vì có người mặt rất dày nhé." Thượng Triết bĩu môi.

"Thay đổi môi trường mà, con nít có thể sẽ không hòa nhập được, Kháp Kháp vẫn ổn chứ?"
"Cũng ổn, ăn ngon ngủ ngon, thằng nhỏ này vốn dĩ là dễ nuôi mà, chỉ là vừa nãy không cho nó ăn bánh quy, nghịch một tí thôi."
"Sao lại không cho nó ăn?"
"Trong bánh quy kia có đậu phộng, Kháp Kháp bị dị ứng."
"Vậy cậu để ý kĩ thằng bé một chút."
"Ầy, rõ ràng trong nhà đâu ai bị, di truyền từ ai thế không biết."
Hai người nói chuyện mười phút, vốn dĩ Đàm Kiệt định hỏi Thượng Triết có cần phải ra tay đè tin đồn xuống không, nhưng nhìn đương sự có vẻ không có gì buồn lòng cả, y chắc cũng không cần làm điều thừa thãi làm gì.

Thượng Triết nghe được bên kia có tiếng gõ cửa, đoán là trợ lí Đàm Kiệt có việc cần tìm y, cũng tắt điện thoại, để Đàm Kiệt làm việc.


Cậu bây giờ thì rảnh đến mốc meo luôn rồi, người khác lại không được như thế.

Dọn dẹp xong đống vỏ hạt dưa, Thượng Triết thấy tẻ nhạt quá, dứt khoát ra chơi chung với Kháp Kháp luôn.

Cậu bước vào phòng, chân dẫm lên chiếc xe hơi nhỏ đang chạy trên sàn, Kháp Kháp ngước đầu nhìn cậu, cậu làm ra vẻ giương nanh múa vuốt, hù dọa nói: "Kháp Kháp mau chạy đi, quái vật ba ba tới rồi đây!"
Kháp Kháp ha ha cười lên, cái chân cái lạch bạch chạy ra trốn sau rèm cửa sổ, còn tự cho là vô cùng bí mật rồi lộ ra một con mắt nhìn trộm cậu.

Cùng lúc đó.

Thư kí của Trịnh Gia Ngôn, Phương Lâm tức giận muốn đâm cái màn hình điện thoại, ai oán nói: "Mấy cái người này đáng ghét ghê, tôi làm mắt hai mí thì liên quan gì tới mấy người chứ! Tấm hình này chỉ lộ ra nửa bên mặt thôi đó làm ơn, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!"
Giờ nghỉ trưa, trong phòng trà nước của tầng cao nhất ở Trì Trạch, có mấy cô gái thành phần tri thức đang tám chuyện bát quái.

Điện thoại trên tay Phương Lâm còn đang mở tieba do fan hâm mộ của Thượng Triết tạo, nội dung mấy cái bình luận không biết đã lệch tới phương trời nào rồi, mười mấy cái toàn là phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu thì đẹp hơn, mà ngọn nguồn chính là việc Phương Lâm cắt mắt hai mí.

baidu tieba: một công cụ tìm kiếm, đồng thời cũng là diễn đàn ở Trung Quốc
Kế toán Tiểu Ngô nhấp một ngụm cà phê: "Được rồi, đừng xoắn xuýt chuyện mắt hai mí của cô nữa, mau kể cho tôi nghe rốt cuộc mà làm sao hôm qua cô lại đụng trúng Thượng thiên vương được vậy?"
Phương Lâm đáp: "Hôm qua lúc ở nhà hàng Đông Đô, Trịnh tổng kêu tôi hoàn thành giấy đấu thầu xong mang qua cho ngài ấy, tôi chạy vội quá, đụng trúng một đứa bé, tài liệu rơi xuống đất, đứa bé kia không cẩn thận làm rách một tờ.

Lúc đó tôi sợ chết đi được, hơi đâu mà để ý cái người đi chung với đứa bé kia là ai, lúc sau Trịnh tổng tới, tôi mới nhận ra người kia là Thượng Triết."
Trợ lí của phó tổng cũng tiếp lời: "Là cái giấy đấu thầu của Giang Loan ấy hả? Không phải cuối cùng chúng ta cũng kịp thời hạn niêm phong sao, cũng đâu có làm chậm trễ gì đâu, nhưng tôi thấy tâm trạng của Trình tổng không được tốt cho lắm, không lẽ lúc đó ngài ấy với Thượng thiên vương cãi vã với nhau?"

"Đâu có đâu, hai người kia từ đầu tới cuối ôn hòa nhã nhặn, Thượng thiên vương còn thay đứa bé kia xin lỗi nữa, hơn nữa Trịnh tổng cũng đâu đến mức so đo với một đứa trẻ con.

Nhưng hôm qua tâm trạng ngài ấy quả thật không được tốt lắm, chắc là do chuyện khác thôi.

Ầy, tâm tư Trịnh tổng các cô đừng đoán, tôi làm việc cho ngài ấy đã ba năm còn đoán không ra kia mà."
"Gượm đã, đứa trẻ kia thật sự là con của Thượng Triết hả?" Tiểu Triệu của bộ phận nhân sự cả kinh hỏi.

"Chắc là vậy, Trịnh tổng hình như có hỏi một câu, cậu ấy cũng gật đầu, hơn nữa hai người cũng có vẻ khá giống nhau."
"Oaaaaaaaa! Trời ơi không phải chứ! Tan nát tim tôi rồi! Tại sao nam thần còn chưa cưới tôi mà đã có thể có con rồi, lẽ nào sau này tôi chỉ có thể làm mẹ kế thôi sao?"
"Tiểu Triệu à, tôi thấy chuyện này hình như không có nửa xu quan hệ với cô đâu..."
"Sao cô không chụp một tấm với cậu ấy vậy, chụp hình thôi cũng được mà, tôi cũng là fan của cậu ấy đó aaa!"
"Tôi đã sợ thành vậy rồi còn chụp hình gì nữa! Cũng may lúc đó Trịnh tổng đang chú ý tới đứa bé kia, cũng không có giáo huấn tôi, cho nên là..." Nói tới đây, Phương Lâm thần thần bí bí chỉ chỉ điện thoại, "Tôi nói cho mấy cô nghe, thật ra tôi cũng có chụp lén một tấm, còn rõ hơn tấm trên mạng nhiều."
"Thật không? Sao không nói sớm, mau đưa đây cho tôi xem!"
Mọi người quây quanh đến trước cái điện thoại, trong bức hình có ba người: Thượng thiên vương tay ôm một đứa trẻ nhỏ nhỏ mập mạp, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt, đứa bé kia trong tay còn cầm giấy đấu thầu, đôi mắt to tròn khiếp sợ nhìn Trịnh tổng của bọn họ, mà Trịnh tổng thì mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Thượng thiên vương và đứa trẻ kia, quả nhiên là không đoán ra được gì mà.

Phương Lâm giải thích một chút về bức hình cho mọi người: "Trịnh tổng hình như là có quen với Thượng thiên vương, còn nhìn nhìn đứa bé kia nữa, dù sao tôi thấy đứa bé kia cũng moe lắm, nhân lúc bọn họ không chú ý liền kacha một tấm.

Ầy, không biết khi nào Trịnh tổng mới có thể có một đứa như vậy, sau đó nói không chừng ngài ấy sẽ dịu dàng lại một chút, sau này cũng cần tăng c–"
"Có cần tôi đổi cho cô ông chủ khác dịu dàng hơn không?"

Ầm ầm–
Nhân vật chính vừa xuất hiện, nhóm tám chuyện cũng lui về sạch sẽ như vừa có thủy triều tạt qua, mọi người nhao nhao gửi tặng Phương Lâm một ánh mắt đồng tình, sau đó để cô tự sinh tự diệt.

Phương Lâm đáng thương rụt vai lại, không dám ngẩng đầu đối diện với ông chủ.

"Theo tôi vào phòng làm việc."
Nói xong, Trịnh Gia Ngôn xoay người ra khỏi phòng trà nước.

Phương Lâm buồn rười rượi đi theo sau, trong lòng thầm tính thử bảo hiểm thất nghiệp sẽ đền bù cho mình bao nhiêu tiền.

Thế mà chuyện mà cô lo sợ nhất không xảy ra, xem ra ông chủ vẫn còn chút niệm tình với nhân viên lâu năm tận chức tận trách siêng năng cần cù là cô đây.

Trịnh Gia Ngôn nói: "Đưa tấm hình kia cho tôi, rồi xóa tấm ở trong điện thoại cô sạch sẽ vào."
"Vâng." Phương Lâm một giây cũng không muốn kéo dài, lập tức nghe theo.

Điện thoại ting lên một tiếng, Trịnh Gia Ngôn nhận được ảnh, lại nhìn chằm chằm Phương Lâm đang run bần bần xóa hết hình.

"Chuyện này đến đây là hết, cô là thư kí của tôi, không phải paparazzi, làm tròn chức trách của cô là được."
"Biết, biết rồi ạ."
"Ra ngoài đi."
Phương Lâm một thân đầy mồ hôi lạnh đi ra khỏi phòng làm việc của ông chủ, chân run đến độ giày cao gót cũng không nhấc lên nổi nữa.

Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là khí thế của Trịnh tổng dọa người quá, Phương Lâm mãi mới tỉnh lại từ ác mộng xém bị giáo huấn, sau đó đột nhiên nhận ra một điều–

Trịnh tổng nói "đến đây là hết", vậy sao còn phải giữ lại tấm ảnh làm gì chứ?
Trịnh Gia Ngôn kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc CD màu đen ra ngoài.

Trên CD không có bất cứ ghi chú nào, trong đó cũng chỉ có một bài demo.

Demo, viết tắt của demonstration, ở đây chỉ bản thu âm để tham khảo hơn là phát hành.

Hai năm trước lúc nhận được CD anh rất bất ngờ, người đó đặc biệt gửi từ Mỹ tới, để anh là người đầu tiên được nghe bài hát này, Trịnh Gia Ngôn ôm tâm tình phức tạp nghe đi nghe lại bài hát không biết bao nhiêu lần.

Bài hát tên "Lễ Thượng Vãng Lai", sau đó lại qua một lần biên lại và biên khúc lại từ đầu, càn quét bao nhiêu là bảng xếp hạng nhạc hoa ngữ thời đó với vị trí quán quân, là đơn khúc Thượng Triết sáng tác trong khoảng thời gian bồi dưỡng ở Mỹ.

Rất nhiều nhà phê bình âm nhạc đều có đánh giá tốt về bài hát, nói rằng Thượng Triết đang bày tỏ sự cảm ngộ đối với một cuộc sống hoàn toàn toàn mới thông qua bài hát.

Nhưng chỉ có một mình anh nghe ra được, bài hát này từ đầu tới cuối đều chỉ muốn gửi đến anh một lời giễu cợt.

Vô cùng kiêu ngạo, cũng vô cùng khinh miệt.

Trịnh Gia Ngôn nhìn bức hình, cười lạnh một tiếng.

Xem ra người kia ở Mỹ thu hoạch cũng khá nhiều, có thời gian đặc biệt viết một bài hát để khiêu khích anh, còn có thời gian đào ra một đứa bé.

Lá gan đúng là ngày càng lớn mà..

Bình Luận (0)
Comment