Tống Y

Chương 119

Đỗ Văn Hạo hỏi lại: "Tại sao?"

Thang trợ giáo nhìn hắn một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ chán nản: "Ta làm y quan tại nhiều địa phương hơn ba mươi năm rồi, tham gia phòng dịch cứu người cũng không phải là lần đầu tiên, chỗ nào cũng là sấm to mà mưa nhỏ hết thôi. Mặc cho tình trạng dịch bệnh nghiêm trọng đến mức nào đều phải tuần tự tầng tầng báo lên triều đình. Bởi vì đến cả phủ châu cũng không có quyền sử dụng khoản tiền này, phải báo lên xin triều đình hạ bát phòng ngự dịch. Từ khi dịch tình bắt đầu bùng phát tới khi công văn báo cáo lên tới được triều đình rồi tài vật được gửi về nhanh nhất cũng mất bốn tháng. Nửa năm mới đến cũng là chuyện không hiếm. Hơn nữa, khoản tài vật đó cũng đi qua tầng tầng cấp cấp, mỗi nơi bớt lại một chút, cuối cùng khi đến khu cần dùng cho phòng dịch, mười không còn nổi một!... ai da...!"

Đỗ Văn Hạo cảm thấy việc này thực sự ngoài ý muốn. Hắn cũng rõ ràng việc thời cổ đại không có các công cụ thông tin truyền thông hiện đại, giao thông không thuận tiện, nhưng bốn tháng mới tới thì quá chậm mà. Hơn nữa, tầng tầng bị khấu trừ, cái này thì thời nào cũng có nhưng khấu đến hơn chín phần thì không khỏi quá tham lam.

Đỗ Văn Hạo la lên: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Không có dược liệu thì không trị bệnh được!"

Thang trợ giáo nhún vai xòe hai tay: "Ta cũng không có biện pháp!"

"Ngươi đã tham gia phòng ngự cứu tai nhiều lần rồi, có kinh nghiệm phong phú, ngươi tính cho ta, lần này cần ít nhất bao nhiêu tiền?"

Thang trợ giáo lẩm nhẩm bấm bấm tay, trầm tư một hồi rồi nói: "Hiện giờ tất cả người bệnh đều tập trung ở ngoài thành, phải ăn, phải ở và hơn nữa cần dược liệu lại còn việc hỏa thiêu, chôn cất xử lý thi thể, vệ sinh trừ độc,... ít cũng hết một vạn lượng bạc trắng!"

"Một vạn lượng?" Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ.

"Đây chỉ là mức thấp nhất trong điều kiện chi tiêu cực kỳ tiết kiệm. Mà đây cũng chỉ là tính cho một ngàn người bệnh, chúng ta căn bản không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã nhiễm bệnh, nếu như số người bệnh gia tăng, con số này đương nhiên sẽ gia tăng tương ứng!"

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu. Một vạn lượng, tính ra tương đương khoảng mười triệu nhân dân tệ. Một khoản tiền lớn như vậy làm sao chuẩn bị được đây? Dù sao cũng không thể cướp của người giàu để lấy tiền cứu dịch được. Xem ra chỉ còn trông đợi vào triều đình mà thôi. Đỗ Văn Hạo cắn răng một cái, nói: "Đi! Chúng ta đi tìm Trang tri huyện thương lượng!"

"Thương lượng cái gì?"

"Nói nhảm, đương nhiên là về chuyện lấy tiền từ đâu chứ còn sao? Mau đi thôi! Thời gian gấp lắm rồi!"

Hai người nhảy lên ngựa hướng thẳng vào trong thành.

Bọn mấy người Lâm Thanh Đại sau khi bán hết số thiết bị phòng dịch thì trở về trong thành. Dọc đường đi gặp những người phụ trách tuần tra giới nghiêm, chính là một số bộ khoái và Bạch y tín chúng, đều được họ cho biết có rất nhiều người trong thành muốn mua thiết bị phòng dịch này. Không ít phú thương nhà cửa ở dọc hai bên đường nhìn thấy bọn Lâm Thanh Đại quát to lên đòi trả giá thậm chí còn cao hơn ngoài thành, những người này giờ chỉ hận không thể chạy ra ngoài đường để đưa ngay tiền cho Lâm Thanh Đại.

Lâm Thanh Đại cảm thấy rất kỳ quái, những người này làm sao biết Ngũ Vị đường có trang bị phòng chống dịch bệnh. Nghe ngóng thêm một hồi mới phát hiện. Thì ra dân trong thành từ trong nhà nhìn thấy những người tuần tra, vận chuyển người bệnh đa phần là bộ khoái cùng Bạch y tín chúng ai cũng mặc y phục trắng với cái mặt nạ lạ hoắc, tò mò hỏi thăm rồi biết được. Vậy nên họ thấp thỏm chờ người của Ngũ Vị đường đi qua để ngỏ ý muốn mua.

Lâm Thanh Đại trở về Ngũ Vị đường, vội vàng sai mọi người gấp gáp chế tạo thêm trang bị. Bởi vì các bộ phận đều đã được đặt làm từ trước, hiện giờ bọn họ chỉ việc pha chế nước thuốc tẩm vào bông, cho vào mặt nạ, rồi lắp ráp đơn giản các bộ phận lại là được. Tốc độ lắp ráp rất nhanh. Lâm Thanh Đại lại nhờ các bộ khoái tuần tra thống kê giá cả từ những nhà muốn mua, nói rõ những nhà nào trả cao sẽ được mua trước, bọn họ thì thức suốt đêm để chế tạo.

Hiện những người bệnh của Ngũ Vị đường đều đã được chuyển ra ngoài thành, hai mươi mấy loại dược liệu cần dùng cho phòng dịch cũng đã được vét sạch để đem hiến tặng rồi. Chính vì vậy bọn Lâm Thanh Đại hoàn toàn rảnh rỗi, toàn lực tập trung chế tạo thiết bị, chỉ là không được ngủ mà thôi.

.........

Đỗ Văn Hạo cùng Thang trợ giáo đi tới nha môn. Ở phía trong đại sảnh Trang tri huyện mặc y phục cách ly trắng tinh, lại đeo mặt nạ phòng độc đang tự mình xử lý công việc, nhìn thấy bọn Đỗ Văn Hạo tới, chào hỏi một câu rồi hấp tấp hỏi hắn: "Đỗ đại phu, ngươi gọi trang phục bản huyện đang mặc và cái mặt nạ này là gì nhỉ? Có thực sự phòng được dịch bệnh không vậy?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Là y phục cách ly và mặt nạ phòng độc. Mặc dù không dám nói là hoàn toàn có thể phòng ngừa nhưng chắc chắn giảm khả năng bị lây nhiễm xuống cực nhỏ."

"Ồ, vậy là tốt rồi, " Trang tri huyện nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Đỗ tiên sinh, ngươi phán đoán rất chuẩn, quả nhiên là lệ dịch, bản huyện căn cứ vào kết quả xác minh của các ngươi đã sai người khẩn cấp hướng phủ thành báo cáo dịch tình, thỉnh cầu điều vật chất phòng dịch cứu tai."

"Thế còn việc phong tỏa khu vực dịch bệnh thì sao?"

"Cái này ta không rõ lắm, chúng ta thực không có đủ năng lực làm việc này, chỉ có thể báo lên trên xem Tri phủ đại nhân điều độ thế nào thôi. Khi lệ dịch bùng phát chính ngươi là người có công đầu, kịp thời cấp báo, sắp xếp kế hoạch chu đáo, lại trực tiếp ra tay cứu chữa người bệnh, công lao không nhỏ, tương lai bản huyện nhất định đề bạt ngươi!"

"Đa tạ đại nhân! Tuy nhiên hiện giờ việc phòng ngự dịch của chúng ta gặp rất nhiều vấn đề."

"Có vấn đề gì? Không phải mọi chuyện đều theo kế hoạch của ngươi từ ban đầu sao? Bản huyện đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, sai dân tráng cùng Bạch y tín chúng lập thành các đội tuần tra, không cho phép ai khác tùy ý đi lại, cũng tiến hành tìm kiếm khắp nơi, gặp bất kỳ kẻ nào có dấu hiệu của bệnh đều lập tức cho lên xe trâu, đưa ra ngoài thành cách ly. Đây đều là chủ ý của ngươi còn gì?"

Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, mấy cái sau kia đâu phải chủ ý của ta, nhưng dù sao nó cũng là một ý kiến hay, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho người dân trong thành, cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi. Nghĩ vậy nên gật đầu nói: "Mấy cái này không có vấn đề gì, nhưng mà đại nhân, sau khi chuyển hết người bệnh ra ngoài thành, số lượng người bệnh đã là hơn ngàn người, hơn nữa những người chưa mắc bệnh cũng có vài ngàn nữa, việc phòng dịch chính vì vậy gặp phải hai vấn đề rất lớn: thứ nhất, khí hậu giá lạnh, cái này có thể bù đắp lại bằng đốt lửa, dùng thực phẩm và uống nước ấm. Tuy nhiên, vấn đề thứ hai mới thực sự nghiêm trọng, thiếu dược liệu!"

Trang tri huyện cười khổ, liếc nhìn sang Hầu sư gia ở bên cạnh.

Hầu sư gia nói: "Đỗ đại phu, mấy vấn đề này tri huyện đại nhân sớm đã nghĩ tới, trong công văn cấp báo lên phủ thành cũng đã đề cập rồi, giờ chỉ cần chờ triều đình điều vật chất phòng dịch cứu tai là có thể giải quyết được."

"Vậy phải đợi bao lâu?"

"Cái này, ... cần một khoảng thời gian."

"Vậy hiện giờ phải làm sao? Ngoài trời tuyết rơi lớn như vậy, gió rét căm căm, đốt mấy đống lửa không phải là một giải pháp hữu hiệu. Hơn nữa, đốt lửa rất tốn củi, với chỗ củi hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì trong hai ngày mà thôi. Mà phòng ngự dịch công hiệu cũng mất mấy tháng. Một khi không có chỗ ở và lương thực, những người bệnh đó chắc chắn sẽ bỏ đi tứ tán, mang dịch bệnh lan truyền khắp nơi!"

Hầu sư gia thở dài, thấp giọng nói: "Tiên sinh, không giấu gì ngươi, chiều nay chúng ta đã cho người đi điều tra thêm, lúc này mới nhận được tin tức, các vùng phụ cận vài ngày trước cũng đã phát hiện dấu hiệu của bệnh dịch, nhưng không thấy cấp trên thông báo gì, như vậy có thể nói các châu huyện cũng chưa biết xảy ra lệ dịch, tình hình này chỉ sợ sẽ lan rất nhanh.

Thời gian phát bệnh từ Huyền thành chúng ta so các châu huyện khác cũng không sai lệch nhiều! Cho nên, việc lo sợ người bệnh chạy tứ tán khắp nơi làm bệnh tình lây lan cũng không quá nghiêm trọng."

Đỗ Văn Hạo tâm lý có chút hẫng hụt, đây cũng chính là vấn đề hắn đã từng nghĩ tới, bức xúc nói: "Cho dù không lo lắng việc bọn họ đi ra ngoài, nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu!"

Hầu sư gia thu chiết phiến lại, giọng nói trở nên chắc nịch: "Đỗ tiên sinh nói vậy có hơi quá lời, ai có thể thấy chết mà không cứu đây? Nha môn quan lại từ tri huyện đại nhân đến nha dịch, phu canh, mỗi người đều thắt lưng buộc bụng, nhịn ăn nhịn tiêu, dồn tiền quyên góp mua lều vải đưa ra ngoài thành giúp người bệnh chống lạnh. Tri huyện đại nhân thương dân như con, chính mình đã góp năm mươi lượng bạc trắng! Như thế nào ngài lại nói là thấy chết mà không cứu?"

Đỗ Văn Hạo vội vàng chắp tay cúi thật thấp: "Xin lỗi đại nhân, ta nói sai rồi, ý của ta thực không phải như vậy, ta muốn nói là việc quyên góp cứu nạn chỉ là chén nước xe củi, sợ tác dụng không được mấy hồi. Thang trợ giáo vừa rồi cũng đã đánh giá sơ bộ, cứu dịch lần này cần ít nhất một vạn lượng bạc. Số tiền này liệu có thể xuất ra được không?"

Trang tri huyện giơ cả hai tay lên: "Nha môn bây giờ muốn xuất ra một trăm lượng cũng không thể chứ nói gì tới một vạn lượng, chỉ có thể chờ triều đình hạ chỉ cung cấp tài vật phòng dịch mà thôi. Hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mà nghĩ biện pháp!"

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm một lúc, nghĩ lại lúc trước Lâm Thanh Đại có nói với mình việc bán y phục cách ly và mặt nạ phòng độc được lời hơn hai ngàn lượng bạc, nếu thật sự không còn cách nào thì chỉ còn có thể dùng số tiền này. "Đại nhân, khoản tiền cần cho cứu dịch Ngũ Vị đường chúng ta có thể tạm thời cấp cho huyện nha dùng, chỉ là ta phải về thương lượng với hai vị chưởng quỹ thêm một chút. Hơn nữa,... đại nhân phải bảo đảm cho ta, sau khi tài vật cứu tai được chuyển tới, người phải bồi hoàn cho chúng ta đầu tiên."

Cái này đối với Trang tri huyện mà nói có thể gọi là hỉ sự trăm năm có một, phòng ngự dịch kịp thời, tương lai sẽ là một kỳ công, không thể đong đếm được. Lão đương nhiên vui mừng khôn xiết, liên thanh nói: "Không thành vấn đề! Thật sự là tốt quá! Bản huyện cam đoan với ngươi, nếu Ngũ Vị đường các ngươi cho chúng ta mượn tiền, một khi tài vật của triều đình chuyển tới, lập tức hoàn trả cho các ngươi đầu tiên! Hơn nữa còn có thể tính lợi tức cho các ngươi theo tỷ lệ của các hiệu cầm đồ!"

Hầu sư gia cũng tỏ ra vô cùng cao hứng, cuống quít khen ngợi Đỗ Văn Hạo trượng nghĩa sơ tài, thật sự là Cập thì vũ (cái này chắc ám chỉ Cập thì vũ Tống Giang trong Thủy Hử).

Lúc trước khi nói chuyện với Thang trợ giáo, Đỗ Văn Hạo cũng đã hiểu được những sự vụ hắc ám phía sau nha môn, chỗ tiền này mình xuất ra cũng không thể để họ chiếm hết tiện nghi được, nhân tiện nói luôn: "Đại nhân, ta còn có một điều kiện, việc chi tiêu như thế nào đối với chỗ tiền này hoàn toàn do ta quyết định, đương nhiên tri huyện đại nhân có thể phái người đi theo ghi chép sổ sách, cam đoan toàn bộ các khoản chi tiêu chỉ dùng cho phòng dịch."

Trang tri huyện cùng Hầu sư gia thoáng đưa mắt nhìn nhau. Lo lắng của Đỗ Văn Hạo bọn họ đương nhiên có thể hiểu được, với Trang tri huyện mà nói, chỉ cần làm tốt công việc phòng dịch, tại các dịch khu giảm số người chết một chút, dân chúng không loạn, đây chính là công lớn nhất rồi, không chừng lại có thể được tính là kỳ tích rồi. Tiền tài và những thứ khác đương nhiên không còn quan trọng.

Chính vì vậy, Trang tri huyện cũng ngay lập tức gật đầu: "Cái này không thành vấn đề. Như vậy đi, lão Khâu tuổi đã cao, sức khỏe yếu, đã sớm có ý muốn cáo lão hồi hương, lần này phòng dịch lại sợ chết trốn ở nhà, thế thì gọi gì là bác sĩ đứng đầu nha môn y khoa đây? Bản huyện ngay bây giờ chính thức miễn nhiệm hắn, bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo ngươi vào vị trí Bác sĩ* của Y quan cục."

(*bác sĩ ở đây hiểu là một chức vụ đứng đầu, không phải là tên của một nghề. Nguyên gốc để là Y bác sĩ, nhưng gọi Đỗ y bác sĩ thì nghe không thuận).

Xế chiều mới bổ nhiệm làm Y quan, tới nửa đêm đã đứng đầu cả Y quan cục, Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ quan vận của mình có phải quá tốt hay không, đáng tiếc rằng mặc dù nắm cả Y quan cục trong tay nhưng cũng chưa thể chính thức nếm trải cảm giác của một bác sĩ rồi. Hắn vội vàng khom người tạ ơn.

Trang tri huyện nói: "Y quan cục phụ trách phòng ngự dịch bệnh, sau này toàn bộ sự vụ liên quan tới phòng ngự dịch do mình ngươi gánh chịu, bản huyện bây giờ cho phép ngươi mượn tiền của Ngũ Vị đường, toàn quyền sử dụng tổ chức phòng ngự dịch bệnh và trị liệu cứu giúp bá tánh! Nhưng ngươi phải nhớ sổ sách minh bạch, hãy để nha môn áp ti làm việc này."

Tại Tống triều, áp ti phụ trách ghi nhận tiền thuế, ghi chép sự vụ kiện cáo vân vân, nói chung là những người đảm nhiệm công việc sổ sách của nha môn. Cũng chính là việc của Tống Giang trong Thủy Hử truyện.

Chỉ một lát, áp ti đã được gọi tới sảnh đường, nghe Trang tri huyện chỉ thị theo tân y quan cục trưởng Đỗ Văn Hạo Đỗ bác sĩ quản lý tài vật dùng phòng dịch cứu tai, vội vàng tiến đến tham kiến
Bình Luận (0)
Comment