Nghe A Đại nói thế, Phùng thị cảm thấy rất may mắn. Nếu A Đại không lén đổ đi nửa bát thuốc thì nó có lẽ đã chết ngay trên đường đi do độc tính phát tác.
Nhưng bề ngoài không thể nói thế, Phùng thị vẫn lạnh lùng: “Con đừng nói lung tung, rõ ràng tên đại phu đáng chết của Phù Vân đường đã đầu độc con. Mẫu thân biết Phụ tử chỉ cần đun lâu là sẽ hết độc tính. Mẫu thân đã sắc thuốc rất lâu mới cho con uống, đại phu Phù Vân đường đã hạ độc bằng thuốc khác. Con không phải trúng độc Phụ tử!”
Trang đại phu cười lạnh: “Phụ tử rất độc. Nữ nhân như ngươi sao có thể hiểu được”.
“Sao lại không biết? Trước kia ta đã từng sắc thuốc nên cũng biết Phụ tử, đổ ba chén nước sắc lấy một chén, ta đã sắc như thế không biết bao nhiêu lần, sao ta lại không biết? Không phải hắn hạ độc thủ thì do cái gì? Dù sao con ta vừa uống thuốc của hắn thì đã trúng độc. Ta sẽ đi nha môn kiện hắn”.
Trang đại phu mặc kệ Phùng thị. Ông ta đi tới bên cạnh Tiếu đại phu, cùng Tiếu đại phu giúp A Đại giải độc.
Sau khi Tiếu đại phu bảo tiểu nhị cho A Đại uống hết một chậu nước muối, nôn ra hết độc chất trong người. Ông ta mới chuyển sang cho A Đại uống nước trắng để rửa ruột. Uống xong Tiếu đại phu kê một đơn thuốc giải độc.
Tiếu đại phu là người khá ôn hòa. Nghe Phùng thị và Trang đại phu nói chuyện, ông ta suy nghĩ rồi bảo Phùng thị: “Đưa cho ta xem đơn thuốc của Phù Vân đường”.
Phùng thị lấy đơn thuốc đưa cho ông ta.
Tiếu đại phu xem kỹ đơn thuốc, xem xong ông ta cau mày đưa đơn thuốc cho Trang đại phu: “Ông xem liều dùng của Phụ tử đi”.
Trang đại phu đưa mắt nhìn rồi la lên: “ Mười tám? Mười tám tiền Phụ tử?”
Tiếu đại phu thở dài: “Đúng vậy. Dùng dược như này sao không trúng độc được. Lúc trước chúng ta không chú ý tới liều thuốc. Một đại phu thì không thể phạm một sai lầm đơn giản như vậy. Ôi, chúng ta quá sơ xuất, không kịp thời nhắc nhở. Vì vậy ba chén nước sắc lấy một chén mà vẫn không thể tiêu trừ độc tính. Tất cả là do dùng liều quá lớn”.
Phùng thị giật lấy đơn thuốc. Nàng ta không biết chữ, không biết trên đó viết gì, lại không hiểu y lý, không biết Phụ tử phải dùng lượng bao nhiêu. Nàng ta nghe hai vị đại phu nói lượng Phụ tử quá lớn nên bị trúng độc, vừa giận vừa vui hỏi: “Ta nói không sai mà! Ta muốn đi tìm hắn nói lý…… Không, ta muốn kiện lên nha môn yêu cầu hắn bồi thường. Đại phu, hai vị làm chứng giúp ta được không? Báo án thành công, ta sẽ trả tiền cho hai vị”.
Phùng thị vốn định nói đi tới Phù Vân đường gây chuyện nhưng hai lần trước đều bị thua thiệt, nàng ta biết không thể động vào đám tiểu nhị của Phù Vân đường nên nói thành đi tới nha môn báo án.
Trang đại phu lắc đầu: “Chúng ta không đồng ý việc ngươi kiện lên nha môn. Thật ra đại phu của Phù Nhân đường chỉ dùng dược quá liều. Từ trước đến giờ ta chưa thấy ai dùng dược như thế. Cây cỏ cũng có thể lấy mạng cơ mà”.
Tiếu đại phu nói: “Cây cỏ cũng có thể lấy mạng con người, giống như lang băm làm hại người bệnh vậy”.
Phùng thị quỳ xuống dập đầu: “Phiền hai vị đại phu làm chứng cho chúng ta. Chờ cho A Đại khỏe lên, ta sẽ đến nha môn tố cáo bọn họ. Ta cầu xin hai vị”.
Phùng thị dập đầu thình thịch xuống đất.
Hai vị đại phu đưa mắt nhìn nhau gật đầu. Trang đại phu nói: “Thôi được, tên lang băm này phải bị trừng phạt thích đáng, để hắn khỏi làm hại cho người khác nữa”.
Hộ vệ Đỗ Văn Hạo phái đi đứng ở cửa nghe thấy vậy vội chạy về báo cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười ảo não. Chẳng lẽ hắn hảo tâm cứu người lại bị kiện cáo ư? Tại sao hai lần hắn hảo tâm cứu người lại đều bị kiện lên nha môn? Ôi, xem ra mâu thuẫn trong nghề y đã có từ thời cổ đại.
Cổ quản gia nói: “Thiếu gia không nên lo lắng, để ta đến Binh bộ một chuyến, nhờ bọn họ bảo nha môn không để ý đến vụ án này”.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Tránh né không phải là cách hay. Chuyện này phải giải quyết. Dựa vào tính cách của bát phụ này, chắc chắn toàn thành sẽ biết, lúc đó càng khó giải quyết”.
“Có lý. Vậy để ta thay thiếu gia lên công đường đối chất”.
“Không được, chuyện này liên quan đến cách dùng Phụ tử, ông không biết cách giải thích”.
Tuyết Phi Nhi nói: “Ca, hay là chúng ta trốn đi?”
“Trốn? Chúng ta không làm sai việc gì phải bỏ trốn? Hơn nữa chúng ta không trốn tránh cả đời được. Dược đường này bỏ cho ai?”
Tuyết Phi Nhi cau mày nói: “Vậy khi lên công đường, ca ca cứ đeo khăn che mặt. Sẽ không ai nhận ra đại ca”.
“Hồ đồ! Có thể che mặt lên công đường sao? Phủ doãn đại lão gia không cho người vả miệng ta mới là lạ đấy. Lên công đường phải quỳ, ta phải làm sao bây giờ? Liệu có thể quyên tiền để mua công danh không?”
Quyên tiền để mua công danh là dùng tiền mua công danh chỉ bắt đầu vào thời Minh. Thời nhà Tống không tồn tại quy định này, quy định về thi cử khá công bằng. Cổ quản gia sửng sốt nói: “Cái này……, e rằng không được, nhưng ta có thể đến nha môn lo liệu một chút, xem có thể chuyện to biến thành bé, chuyện bé hóa không có không?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu muốn hóa giải, không cần lên công đường. Bọn họ đang ở Huệ Nhân đường. Mấu chốt là ở hai vị đại phu của Huệ Nhân đường. Chúng ta nên tới Huệ Nhân đường nói cho họ biết ta dùng dược không sai. Quan phủ cũng không xử phạt ta được. Đi! Chúng ta đi tới Huệ Nhân đường”.
Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại và Tuyết Phi Nhi chăm sóc Chiêm mẫu. Hắn dẫn Bàng Vũ Cầm, thủ lĩnh nữ hộ vệ Cửu nương và hai hộ vệ tiểu nhị đi tới Huệ Nhân đường.
Phùng thi đang la hét đòi kiện lên nha môn làm cho Phù Vân đường khuynh gia bại sản.
Đỗ Văn Hạo cùng mấy người đột nhiên tiến vào làm cho Phùng thị hoảng sợ. Nàng ta đã từng chịu thua thiệt nên không dám hung hăng. Phùng thị lùi lại vài bước, chỉ vào Đỗ Văn Hạo kêu lên: “Lão nương ta muốn kiện ngươi lên nha môn. Ngươi là tên đại phu đáng chết. Ngươi dám hạ độc con ta. Ngươi không sợ vương pháp à? Đi! Có gan thì đi tới nha môn cùng ta”.
Đỗ Văn Hạo không để ý đến nàng ta. Hắn chắp tay nói với Trang, Tiếu hai vị đại phu: “Nhị vị đại phu, tại hạ là Văn Thủy, nhị chưởng quỹ kiêm đại phu tọa đường của Phù Vân đường. Tại hạ nghe nói hai vị cho rằng kẻ hèn này dùng thuốc quá liều, chuẩn bị lên công đường làm chứng cho Phùng thị. Kẻ hèn này tới đây để nói rõ chuyện này, không rõ ý hai vị thế nào?”
Trang, Tiếu đại phu vốn cũng không muốn giao du với kẻ xấu, cả hai cũng coi thường loại bát phụ như Phùng thị. Nhưng cả hai nghĩ Đỗ Văn Hạo dùng dược quá liều, dễ gây nguy hiểm tính mạng người khác. Cả hai chỉ muốn thức tỉnh hắn. Bây giờ Đỗ Văn Hạo tới dược đường nói muốn giữ hòa khí, điều này rất hợp với suy nghĩ của cả hai người.
Sau khi giới thiệu, Trang đại phu chắp tay, mỉm cười nói: “Văn đại phu, trong phương thuốc của ngài, liều dùng Phụ tử quá lớn. Đứa nhỏ này uống xong bị trúng độc. Chúng ta chỉ muốn nhắc nhở ngài lần sau dùng dược hãy cẩn thận hơn”.
Phùng thị the thé nói: “Còn có lần sau ư? Con ta sắp chết. Cái loại lang băm này đáng phải xử tội lăng trì. Ngươi đã dám hạ độc con ta, sau này ngươi sẽ còn làm hại biết bao người nữa? Cứ để hắn vào đại lao, phải bồi thường cho chúng ta nữa. Phải bồi thường nhiều tiền, ít nhất cũng phải năm trăm lượng”.
Đỗ Văn Hạo không chấp với nàng ta, cái loại nữ nhân lăng loàn này hắn không thể nói lại được. Hắn cười nói với Trang đại phu: “Nhị vị đại phu cũng cho rằng tại hạ dùng sai phương thuốc ư?”
Tiếu đại phu nói: “Đúng vậy, mọi người đều biết, Phụ tử là cực độc. Từ xưa đến nay đều rất cẩn thận khi kê đơn. Thời Đường (Thiên kim dược phương) đã ghi lại Phụ tử có thể dùng tới tám tiền, nhưng đó chỉ là lời đồn đại. Lão hủ hành y đã hàng chục năm cũng chưa bao giờ nghe nói Phụ tử dùng quá một tiền. Y thánh Trương Trọng Cảnh được xem là người dùng dược táo bạo nhất nhưng cũng không vượt quá ba tiền, chỉ một lần dùng bốn tiền. Văn đại phu ngài dùng Phụ tử trong đơn thuốc này tới mười tám tiền, vượt quá liều dùng của y thánh tới mấy lần. Ngài dùng dược như thế trúng độc là đương nhiên”.
Trang đại phu cũng nói: “Đúng, phụ tử giống như loài rắn độc, không thể tùy tiện sử dụng. Tiên sinh tuổi còn trẻ, mới hành nghề y, vẫn chưa hiểu được lợi hại. Hai người bọn ta cũng chỉ có ý tốt, khuyên bảo tiên sinh một câu, sau này tiên sinh dùng dược, phải rất cẩn thận, nhất là với loại độc dược hạng nhất. Thà rằng không đủ liều còn hơn”.
Tiếu đại phu nói: “Đúng vậy. May mắn đứa nhỏ được đưa tới kịp thời. Nếu không thì hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng”.
Phùng thị the thé nói: “Hai người che chở cho hắn! Không được! Trong thuốc của hắn có độc, suýt nữa giết chết con ta. Không thể nói thế là xong. Ta muốn kiện lên nha môn”.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt, hắn coi như không có Phùng thị. Hắn nhìn Trang đại phu nói: “Đạ tạ hảo ý của hai vị. Nhưng tại hạ không sai. Thuốc là do nàng ta cướp đi. Tại hạ còn dặn nàng ta thang thuốc đó phải do chính tay tại hạ sắc mới uống được, không được tự tiện sắc thuốc. Nàng ta không nghe lời cho nên trúng độc không phải trách nhiệm của tại hạ, mà là do sắc thuốc không đúng cách. Phùng thị phải tự mình chịu trách nhiệm. Nếu Phùng thị cứ đổ lỗi cho tại hạ hạ độc con của nàng ta. Hai vị đại phu cũng nghĩ tại hạ kê đơn sai, dùng Phụ tử quá liều làm cho A Đại trúng độc. Chúng ta có thể kiểm tra xem A Đại trúng độc là do lỗi của ai. Hai vị nghĩ sao?”
Trang, Tiếu đại phu cùng nhìn nhau rồi cả hai cùng hỏi: “Kiểm tra thế nào?”
“Theo đơn thuốc của tại hạ, lấy dược của quý đường, tự tay tại hạ sẽ sắc thuốc ở đây. Sau khi sắc xong, chính tại hạ sẽ uống thuốc xem tại hạ có bị trúng độc không. Nếu không trúng độc, chứng minh đơn thuốc của tại hạ đúng. Nếu tại hạ bị trúng độc sẽ lập tức bồi thường cho Phùng thị năm trăm lượng bạc. Nếu tại hạ trúng độc chết, đó là tại hạ gieo gió gặt bão”.
Hai vị đại phu kinh hãi, cả hai khoát tay nói: “Không được! mười tám tiền Phụ tử đủ để giết chết mấy người. Tuyệt đối không được”.
“Trúng độc Phụ tử không chết nhanh được. Hơn nữa ở đây còn có hai vị, các vị sẽ không để tại hạ trúng độc chết, đúng không?”
Trang, Tiếu đại phu cùng suy nghĩ một lát, cả hai thấy hắn nói cũng đúng liền gật đầu.
Phùng thị lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi trúng độc, ngươi phải bồi thường tiền cho ta. Năm trăm lạng. Không được nuốt lời”.
“Đương nhiên!” Đỗ Văn Hạo quay nhìn Phùng thị, hắn lạnh nhạt nói: “Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi năm lần bảy lượt vu oan hãm hại ta. Nếu lát nữa ta uống thuốc xong, không việc gì, chứng minh cách sắc thuốc của ngươi sai. Đó là tội ngươi vu oan phỉ báng ta, ngươi phải dập đầu tạ lỗi”.
“Còn lâu! Dựa vào cái gì mà muốn ta dập đầu?”
A Đại không chịu được nữa, nó cố đứng dậy, buồn rầu nói: “Mẫu thân! Chắc chắn là do lỗi sắc thuốc của chúng ta. Mẫu thân còn cố chấp như thế. Con……., con đập đầu chết ở đây này”.
Phùng thị càng hoảng sợ, nàng ta vội vàng ôm A Đại vào lòng: “Được, được, mẫu thân không nói nữa! Dập đầu thì dập đầu. Trong đời mẫu thân ngày nào cũng phải dập đầu, không mười cái thì tám cái. Không sao cả”.