Tống Y

Chương 162

Khi Đỗ Văn Hạo tới Thái y cục báo danh, phụ trách giáo học của Thái y cục an bài cho hắn nhiệm vụ thụ giáo (giảng dạy) học viên phong khoa ngoại xá (năm nhất).

Cơ cấu của Thái y cục hiện giờ giống như một đại học y quốc gia, chia làm ba hệ phân biệt là phương mạch khoa, châm khoa và hòa khoa tương đương nội khoa, châm cứu và ngoại khoa ở thời hiện đại. Ba hệ này lại phân biệt chia làm chín tiểu hệ hay chín chuyên khoa là đại phương mạch, phong khoa, tiểu phương mạch, sang thũng kiêm chiết thương, nhãn khoa, sản khoa, khẩu xi kiêm yết hầu khoa, châm kiêm cứu khoa, kim thốc kiêm thư cấm khoa. Mỗi chuyên khoa đệ tử ngoài việc học tập môn của mình còn có thể kiêm tu các môn khác. Chính vì vậy đời nhà Nguyên có câu “tam khoa thông thập tam sự” nhưng tại Tống triều chỉ là “cửu sự” mà thôi.

Đỗ Văn Hạo đảm nhiệm chính là thụ khóa chuyên khoa phong khoa. Do phong khoa là môn học về phương mạch cơ bản, đối với các y sinh ở đây cũng chỉ coi là một môn kiêm tu giống như một môn tuyển tu ở đại học hiện đại, so với các môn khác thực không được coi trọng bằng.

Vậy nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không thèm để ý. Buổi sáng ngày thứ hai chính là buổi giảng đầu tiên của hắn, ở Thái y cục chỉ có các giáo thụ, tương đương giáo sư, mới được đưa đón bằng kiệu hoặc xe riêng, nói cách khác chỉ những giáo thụ mới có chuyên xa đưa đón còn các trợ giáo chỉ có thể đi công xa.

Cũng may bây giờ điều kiện của Đỗ Văn Hạo đã khá hơn nhiều, lần trước bán phương thuốc được hai mươi vạn lạng bạc trắng, hắn cũng không vì tiền mà phải rầu rĩ. Hắn cũng không muốn dùng kiệu, chỉ mua một con lừa nhỏ, hàng ngày dùng đi làm.

Thái y cục nằm cạnh Hàn y quan viện (tục xưng là Thái y viện – lời tác giả), kiến trúc về cơ bản giống với Thái y viện nhưng có một điểm bất đồng lớn chính là Thái y cục nằm trong phạm vi hoàng thành, có cửa nhỏ thông ra ngoài còn Thái y cục thì nằm ngoài phạm vi hoàng thành lại không có cửa thông với hoàng thành.

Đỗ Văn Hạo cưỡi lừa đi tới cửa, đưa cho môn vệ lệnh bài trợ giáo của mình, đợi hắn xem qua rồi lại giắt vào thắt lưng, tiến vào đại viện. Nơi này có mấy ngôi nhà trệt, mấy người như thái y cục trưởng (hiệu trưởng) cùng các phán cục (phó hiệu trưởng) mỗi người được phân một gian riêng. Các giáo thụ cùng trợ giáo các loại thì tùy theo khoa, theo hệ phân biệt được xếp vào hai gian nhà lớn. Mỗi người có một bàn làm việc riêng.

Đỗ Văn Hạo cũng có một cái bàn ở trong góc, hắn trước tiên giao con lừa cho người hầu đem vào tàu ngựa rồi vén y bào tiến về chỗ làm việc.

Bên trong đã có khoảng chục bác sĩ, trợ giáo đang túm tụm bàn tán chuyện trò, tất cả đều làm như không thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, cũng không ai chào hỏi hắn một tiếng. Đỗ Văn Hạo đương nhiên cũng không muốn chìa mặt mình vào chỗ mấy cái mông lạnh đó, tự mình lẳng lặng tiến tới bàn làm việc, lấy khóa bổn (giáo án) ra xem.

Các loại sách vở, giáo án này đều là các khắc bản in ấn, phân đoạn đều không có đề mục, tiêu điểm. Những câu chữ trọng yếu thì dùng chữ to, phần giải thích nội dung thì dùng chữ nhỏ. Đỗ Văn Hạo mặc dù đi tới Bắc Tống này đã được nửa năm cũng đã xem những bộ sách kiểu như thế này khá nhiều, nội dung chỉ lướt qua là hiểu hết, liền ném qua một bên, trầm tư ngẫm nghĩ xem lúc nữa sẽ nói cái gì.

Không bao lâu sau tiếng mõ báo hiệu giờ học vang lên.

Đỗ Văn Hạo cầm cuốn bài giảng, đang vén y bào đi ra tới cửa thì gặp một người, chính là phụ trách giáo vụ của Thái y cục Phán cục Phan Quốc Kim.

Phan phán cục mỉm cười với Đỗ Văn Hạo rồi chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh hôm nay là ngày đầu tiên thụ giáo, đồng liêu trong cục hết sức ngưỡng mộ y thuật của tiên sinh, vừa rồi có một số người muốn nghe tiên sinh giảng bài, chúng ta sau khi thương lượng đều cho là ý hay, không biết tiên sinh có đồng ý không?”

Đỗ Văn Hạo phát hiện khóe miệng Phan phán cục có một tia tiếu ý, nhớ tới tiệc rượu hôm qua, tên này đối với mình luôn nói chuyện theo kiểu âm dương quái khí. Bây giờ đột nhiên lại nghe thấy chiêu thức này, hiển nhiên hai năm rõ mười là hắn đang bày trò, lập tức cười nhạt bình thản đáp: “Đại nhân cũng đã đồng ý rồi, ta còn có thể có ý kiến gì khác sao?”

“Cũng có chuyện này nữa. Đệ tử ất đại ban nghe nói tiên sinh am hiểu thần kỹ Hoa Đà, cũng muốn nghe một chút tiên sinh giảng bài, cho nên ta đã quyết định thay đổi một chút. Buổi sáng bốn cá ban cùng nghe giảng một lượt, tiên sinh có đồng ý không?”

Ngoại xá (năm nhất) có hai trăm đệ tử phân ra bốn tiểu ban, hai tiểu ban tạo thành một đại ban. Những người kiêm tu hai tiểu ban lập thành một thượng ban, hai tiểu ban còn lại lập thành một lớp lớn. Cái này cũng chính là các ban cùng tiến, cùng ganh đua với nhau. Thông thường chỉ có hai tiểu ban cùng học, chuyện hai đại ban học với nhau xưa nay rất hiếm. Trong quá khứ chỉ có những vị thái y đức cao vọng trọng của Thái y viện mới được mời giảng những lớp đông người như vậy. Bây giờ đối với Đỗ Văn Hạo một đại phu trẻ măng xuất thân từ linh y, chẳng có bằng cấp chứng chỉ gì mà sắp xếp như vậy hiển nhiên không vì hắn đức cao vọng trọng, chuyện muốn đưa hắn làm trò cười cho thiên hạ tự nhiên ai cũng hiểu. Đỗ Văn Hạo lại càng rõ ràng.

Bất quá, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, hơn nữa cùng lắm thì không làm trợ giáo nữa, trở về tọa đường chẩn bệnh cũng được, cho nên cũng chẳng có gì phải lo. Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo lại bình thản cười nhạt: “Vậy sao? Nếu muốn nghe, gọi thêm vài người đến cũng có gì đâu?”

“Thật không vậy?” Phán cục họ Phan hai mắt lấp lánh, “Nếu vậy hay là để cả nội xá cùng thượng xá đệ tử tới nghe hết? Lại còn có các vị cục trưởng, phán cục, các vị giáo sư cũng muốn nghe, không biết tiên sinh cảm thấy thế nào?”

Đỗ Văn Hạo cảm giác như bị hí lộng, nhưng hắn tuyệt đối không vì bị khích bác vậy mà khuất phục, lập tức ngang nhiên nói: “Tùy tiện! Cứ theo đại nhân an bài!”

Phan phán cục có vài phần đắc ý, háo hức chờ xem náo nhiệt, các bác sĩ, trợ giáo khác nghe thấy vậy đa phần cũng đều hết sức phấn khởi, xoa quyền lau chưởng phấn chấn hết sức. Phan phán cục cười nói: “Nếu như vậy ta sẽ đi xin ý kiến cục trưởng một chút xem ngài có thể sắp xếp tới nghe được không”.

Nói rồi xoay người đi luôn.

Đỗ Văn Hạo khẽ lắc đầu, quay lại liếc nhìn qua vẻ mặt hả hê của các đồng liêu trong phòng, hừ nhẹ một tiếng, thẳng lưng đi ra cửa.

Một lão nhân tóc bạc chậm rãi đi theo ra ngoài cửa, tới bên Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, lão hủ là Phó Bác”.

“Phó tiên sinh, có gì chỉ giáo?” Đỗ Văn Hạo thấy lão nhân này vừa rồi cũng tại nơi đây thầm thì nói cười với những người khác trong cục nên ngôn ngữ có chút không khách khí.

Phó Bác nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, nhẹ nhàng lắc đầu rồi thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, Thái y viện đích xác có một vài quy củ ngươi có thể không rõ, vốn ngày hôm qua muốn nhắc nhở ngươi một chút nhưng ngươi lại bỏ về sớm. Ngươi dù sao cũng là người mới đến, lại còn trẻ tuổi, lão hủ thực sự không đành lòng nhìn ngươi xuất sửu lộ quai (ý nói huyênh hoang mà lộ ra cái xấu), cho nên muốn nhắc nhở ngươi một chút.”

“Xin mời chỉ giáo!”

“Tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đỗ Văn Hạo không rõ tại sao tự nhiên lão ta lại hỏi chuyện này, thuận miệng nói: “Ngoài hai mươi!”

Phó Bác cũng không thèm để ý sự lãnh đạm của Đỗ Văn Hạo, gật đầu: “Ừm, tiên sinh cũng biết, để có thể trở thành đệ tử của Thái y cục đều phải thông qua khảo hạch nghiêm khắc, những người trúng tuyển đều là đã có kinh nghiệm hành y, tuổi đời ít nhất cũng ngoài ba mươi!”

“Ồ…?” Đỗ Văn Hạo có chút giật mình, ngày hôm qua hắn cũng gặp qua vài người, bây giờ mới biết được, y sinh đều là các y giả ưu tú khắp nơi được tuyển về, nguyên lai mình lại sắp giảng dạy cho các lão đệ tử.

Phó Bác lại nói: “Tại y viện cho dù là các giáo sư, trợ giáo, tuổi ít nhất cũng là ngoài bốn mươi, đa phần đều là năm mươi, sáu mươi, những người bảy mươi tám mươi cũng không hiếm!”

Đỗ Văn Hạo giờ mới rõ ràng, những người kia đều là lão sư phụ, tuổi tác đều rất cao, danh vọng y đức cũng cao, khó trách họ khó có thể tiếp nhận đồng hành với một tiểu hài tử nhỏ hơn cả y sinh đệ tử. Làm sao họ có thể tâm phục khẩu phục đây?

Phó Bác lại nói: “Kỳ thật, việc tham gia nghe giảng lẫn nhau cũng không phải là điều gì đặc biệt chỉ nhắm vào ngươi, tất cả tân đại phu tới đây đều đã từng được phán cục đại phu an bài ít nhiều nghe thụ khóa của người khác. Nhìn kỹ một chút, việc này chỉ nhằm cho đồng liêu mở rộng thêm kiến thức, y thuật, lấy trường bổ đoản, tham khảo lẫn nhau, ngoài ra không có ý tứ gì khác!”

Đối với việc nghe khóa (nghe giảng) Đỗ Văn Hạo không sợ, mặc dù hắn chưa từng làm qua nghề giảng dạy này nhưng hắn vẫn có nhiều phần tự tin. Cái hắn khó chịu chính là tự nhiên bị tập kích, hơn nữa cảnh ngộ hôm qua làm cho hắn không nuốt trôi được. Nghe tới đây hắn liền bĩu môi cười nói: “Có đúng vậy không?”

Phó Bác nói: “Nhìn ngươi tuổi còn trẻ, lại vừa mới tới đây, lão cũng chỉ là có ý tốt nhắc nhở một câu, nhẫn nại một chút thì gió êm sóng lặng, lùi một bước là hải khoái thiên không! (biển rộng trời thoáng)”

“Có ý tứ gì?”

“Tiên sinh có thể không biết, thái y cục cho phép trong quá trình thụ khóa tùy tiện đều có thể chất vấn!”

“Cái này ta biết, bất cứ một giáo học này đều cho phép đệ tử chất vấn, sợ đệ tử chất vấn tuyệt đối không phải là sư phụ tốt!”

Phó Bác nhất thời như muốn mắt hoa miệng cứng, tròn mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái: “Tiên sinh quả thật là người có dúng khí, xem gia lão hủ đã lắm miệng rồi!” Tay áo bào phất một cái xoay người bỏ đi trước.

“Phó tiên sinh xin đợi một lát!” Đỗ Văn Hạo nghe tới lúc này đã phát hiện ra lão nhân kia thực sự là muốn giúp mình, vội vàng gọi lại, chắp tay xin lỗi, “Đa tạ tiên sinh hảo ý nhắc nhỏ, vừa rồi vãn sinh nói chuyện không phải, xin tiên sinh thứ lỗi!”

“Đâu có, đâu có!” Phó Bác xoay người, cười cười “Nghe khóa vốn là bình thường, nhưng tiên sinh lại yêu cầu toàn cục đệ tử cùng tới nghe, thậm chí lại còn muốn cả cục trưởng đại nhân cùng chư vị giáo thụ cũng đến không khỏi khiến người khác có một cảm giác cuồng vọng. Một lát nữa khi lớp học bắt đầu, sẽ không chỉ có chuyện đệ tử chất vấn, các sư phụ ở bên cạnh cũng sẽ tham gia chất vấn, phỏng chừng khi đó sẽ có rất nhiều vấn đề không tưởng tượng nổi, thậm chí có thể vượt qua hiểu biết của y thuật hiện tại, tiên sinh cần phải chuẩn bị sẵn sàng!”

Những người này sẽ nói về vấn đề dạng gì? Đỗ Văn Hạo đoán không được, nghĩ cũng không ra, cảm thấy có chút khẩn trương, dù sao đi nữa một khi có thể tiến vào Thái y cục làm sư phụ, kiến thức tuyệt đối không cạn, mình ngàn vạn lần không thể khinh thị, hơn nữa, sở học của chính mình đa phần không nằm ở tri thức trước Tống triều này, chỉ sợ theo thói quen thành thuận miệng, nói ra bị người khác coi như sai lầm trào phúng. Chỉ nguyên việc bản thân mình không tìm được lý do thích hợp để giải thích cho các biện luận của bản thân đã đủ tính là phiền toái lớn rồi. Lão tiên sinh này dù gì cũng là có hảo ý nhắc nhở, khuyên nhủ hắn cẩn thận tìm đối sách, hắn vội vàng chắp tay thi lễ: “Đa tạ Phó tiên sinh kim ngọc lương ngôn, vãn sinh tài sơ học thiển, chỉ sợ trả lời không ổn làm mất đi sư đạo tôn nghiêm, xin nhờ tiên sinh chỉ điểm!”

“Ha ha!” Phó Bác đối với thái độ của Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất hài lòng, vuốt chòm râu bạc cười sảng khoái: “Có hai điểm ngươi phải nhớ kỹ, thứ nhất, Thái Y cục sẽ không vì giữ gìn sư đạo tôn nghiêm mà ủng hộ các sư phụ thụ khóa sai lầm. Ngồi nghe sư phụ, nếu đệ tử thấy sai đều có quyền giơ báo, một khi cấp trên biết rồi, nhẹ thì phê bình tại chỗ, nặng thì phạt đuổi về quê! Những người bị đuổi ra khỏi Thái y cục từ nay về sau không bao giờ được hành nghề y nữa!”

Trong lòng Đỗ Văn Hạo rùng mình, chắp tay nói: “Vậy phải làm thế nào?”

“Muốn tránh phạm phải sai lầm, khi thụ khóa nói về những vấn đề mà mọi người đều biết, tuyệt đối không vì sĩ diện mà ba hoa, chỉ nói về những vấn đề không có định luận, dễ bị mọi người bắt được nhược điểm!”

Đỗ Văn Hạo liên tục gật đầu, chắp tay nói: “Lão tiên sinh nói cực kỳ chí lý! Còn điểm thứ hai là gì?”

“Nếu đã trót lỡ nói gì đó sai lầm, tuyệt đối không được cưỡng từ đoạt lý, phải thừa nhận sai của mình. Nhìn chung mọi người đều không quá làm khó mỗi khi sư phụ nhận sai. Bất quá, lúc này đây ở trường hợp của tiên sinh các giáo sư cùng cục trưởng đại nhân ngồi nghe, đa phần đều vì biểu hiện bản lãnh của chính mình chắc chắn sẽ cố ý làm khó dễ tiên sinh, sợ rằng sẽ không dễ dàng buông tha bất cứ một điểm sai lầm nào của tiên sinh! Cho nên với ngươi giáo khóa càng phải cẩn thận hơn!”
Bình Luận (0)
Comment