Tống Y

Chương 464

Đỗ Văn Hạo nói: "Hoàng thượng, ngày đó Đỗ mỗ làm tổn hại lệnh mẫu và lệnh quốc cữu. Dù chuyện đã xảy ra nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy áy náy".

Trên mặt của tiểu Hoàng đế hiện lên sự thê lương, hắn lắc đầu, cắt ngang lời Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân không cần nói nhiều. Chuyện lúc đó rất rõ ràng, đúng như lời đại nhân nói. Chuyện tất phải xảy ra như vậy, không trách đại nhân được vì vậy chuyện này không cần phải nhắc lại nữa. Hai nhà chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, cùng đồng tâm đối phó với người Nữ Chân".

Đỗ Văn Hạo thực sự cảm động. Đứa bé này mới sáu tuổi mà đã khoan hồng độ lượng, trọng đại nghĩa, thành tựu tương lai là không thể đoán trước, nhất định sẽ là một địch thủ đáng gờm của Đại Tống.

Đỗ Văn Hạo nghĩ không sai. Trong lịch sử Sùng Tông đế Tây Hạ là một trong những Hoàng đế có thành tựu hàng đầu. Trong vòng mười năm đầu tiên khi Lương Thái hậu cùng Lương Ất Thông nắm quyền triều chính đã liên minh với Liêu đánh Tống. Dù binh ít nhưng liên tục động binh gây chiến với Đại Tống, có khi một năm tới sáu, bảy cuộc chiến tranh.

Sau khi Lương Thái hậu cùng Lương Ất Thông chết, Sùng Tông đế chính thức nắm quyền triều chính, đã làm Tây Hạ thịnh vượng hơn trước nhiều, được sử sách gọi là "Kiền Thuận thịnh thế". Khi nước Đại Kim quật khởi, sau khi diệt Đại Liêu đã đưa quân xuôi nam, Sùng Tông đế đã nhân dịp Đại Tống không còn sức để chú ý phía tây cũng đã xuất binh giáp công Đại Tống, cùng Đại Kim chia cắt Đại Tống, chiếm mấy ngàn dặm đất đai của Đại Tống.

Nhưng Đỗ Văn Hạo không biết rằng hàng động này của Sùng Tông đế cũng chính thức làm thay đổi lịch sử.

Tiểu Hoàng đế Sùng Tông nói: "Đỗ đại nhân cùng phụ hoàng đã thương nghị cắt trường nuôi ngựa Sơn Mã cùng cho thuê Cam Châu và Lương Châu nhưng lại không thương nghị chi tiết. Giới tuyến cắt đất cùng với phạm vi cho thuê, diện tích, đại nhân hãy thương nghị rõ ràng. Hai bên cần viết trong hiệp định, cũng cần phải có bản đồ rõ ràng".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng. Bệ hạ suy nghĩ rất chu đáo".

Tiểu Hoàng đế nói: "Căn cứ vào di chiếu của phụ hoàng, Trẫm đã định ra một đường phân chia cùng phần đất cho thuê. Xin Đỗ đại nhân hãy xem qua" Nói xong Sùng Tông đế liếc mắt nhìn lão già lưng gù, Thượng thư bộ Hộ.

Lão già lưng gù vội vàng lấy từ trong người ra một ống quyển màu vàng, cung kính đưa cho tiểu Hoàng đế.

Tiểu Hoàng đế nhận lấy, hắn liếc nhìn Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết, không mở ống quyển ra. Ngôi Mã ho khan một tiếng nói: "Hoàng thượng, Thượng thư bộ Hộ đại nhân và Đỗ đại nhân thương nghị chuyện cơ mật. Nhị vị phu nhân có thể tạm lánh ra ngoài không? Lão hủ cùng vú nuôi cũng ra ngoài".

Lâm Thanh Đại nhìn lão Thượng thư lưng còng như con khỉ ốm, không phát hiện ra điều gì bất thường liền đứng dậy ra khỏi trướng. Vương Nhuận Tuyết cũng vội vàng đứng dậy theo Lâm Thanh Đại ra ngoài. Ngôi Mã và vú nuôi cũng đi ra bên ngoài lều.

Lúc này tiểu Hoàng đế mới đặt quyển sách lên đùi Đỗ Văn Hạo để tay trái Đỗ Văn Hạo cầm lấy một đầu ống quyển. Tay trái của tiểu Hoàng đế cầm đầu bên kia, chậm rãi mở ra.

Bản đồ dần dần hiện ra.

Đồ cùng chuỷ kiến! ( ý nói chân tướng sự việc đến cuối cùng rồi cũng bị bại lộ )

Không hiểu sao trong đầu Đỗ Văn Hạo đột nhiên hiện lên câu thành ngữ này.

Quả thật là xuất bản đồ thấy chuỷ thủ nhưng lần này chuỷ thủ không dấu trong ống trong bản đồ mà là dấu bên dưới bản đồ.

Bất ngờ tiểu Hoàng đế rũ tung bản đồ ra che mắt Đỗ Văn Hạo. Cùng lúc đó không biết từ khi nào bàn tay phải để bên dưới bản đồ đã xuất hiện một thanh chuỷ thủ loé hàn quang. Một tiếng xoạt vang lên, thanh chuỷ thủ đâm trúng bụng Đỗ Văn Hạo.

Thanh chuỷ thủ đâm xuyên qua áo nhưng chỉ tiến vào hơn một tấc rồi dừng lại. Đương nhiên là không thể đâm vào thân thể Đỗ Văn Hạo.

Tiểu Hoàng đế không nghe thấy âm thanh va chạm với áo giáp kim loại. Rõ ràng Đỗ Văn Hạo không mặc áo giáp nhưng tiểu Hoàng đế lại không biết vì sao đâm không vào người Đỗ Văn Hạo.

Trong lúc tiểu Hoàng đế còn đang ngẩn người, tay trái của Đỗ Văn Hạo đã nhanh như cắt đón đỡ. Lưỡi chuỷ thủ sắc bén lướt qua tay hắn, tạo thành một rãnh máu rất dài.

Cùng lúc với tiểu Hoàng đế ra tay động thủ, đôi mắt mờ của lão lưng gù đột nhiên loé tinh quang. Một trảo của lão nhanh như chớp giống như vuốt chim chụp vào cổ Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo đã học võ công với Lâm Thanh Đại từ lâu rồi nên đương nhiên một trảo này không thể làm khó hắn. Hắn khẽ vung tay đón đỡ, một trảo đó xượt qua cổ hắn.

Lão già lưng gù ồ lên một tiếng. Đương nhiên lão bất ngờ với đòn chống đỡ của Đỗ Văn Hạo. Chiêu đó của Đỗ Văn Hạo tuy lực yếu ớt nhưng vô cùng tinh diệu đã hoá giải được một trảo tinh diệu của lão. Lão lưng gù càng không chần chừ, tay trái lão vòng lại hướng vào cổ Đỗ Văn Hạo. Tay phải lão cũng đồng thời đánh ra như tia chớp chụp vào cổ Đỗ Văn Hạo.

Thanh chuỷ thủ của tiểu Hoàng đế cũng đâm vào phần đùi không thể cử động của Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo chỉ có thể lựa chọn đón đỡ chiêu đánh vào cổ họng này mà thôi.

Đột nhiên ngay trong lúc đó giữa trán của lão già lưng còn tách ra, xuất hiện một mũi kiếm âm trầm. Một trảo của lão đánh vào cổ họng Đỗ Văn Hạo đã bị Đỗ Văn Hạo đẩy ra. Lão già muốn tiếp tục tấn công nhưng đã mất hết khí lực. Trước mắt lão tối sầm, cả người lão chìm vào bóng tối mênh mông.

Gần như cùng lúc đó trên đầu của tiểu hoàng đế cũng xuất hiện một chiếc vòng tay.

Gần một nửa chiếc vòng này đã đâm sâu vào đầu tiểu Hoàng đế.

Nhưng tiểu Hoàng đế vẫn chưa chết ngay lập tức. Hai mắt hắn mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, giọng nói hung tợn, đứt quãng của hắn vang lên mấy từ: "Giết mẹ, mối thù không đội trời chung. Chết đi" Nói xong đầu hắn nghẻo sang một bên, tắt thở.

Tiếng gió vang lên, Lâm Thanh Đại bước tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo. Nàng rút thanh đoản kiếm ở sau gáy của lão già lưng gù ra.

Vòng tay đánh ra lấy tính mạng của tiểu Hoàng đế cũng là của Lâm Thanh Đại. Ngay sau đó Vương Nhuận Tuyết cũng phi thân vào tới. Một cánh tay của nàng đầm đìa máu tươi.Thì ra cùng lúc với việc Đỗ Văn Hạo gặp nạn, Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết cũng gặp nạn.

Khi nhị nữ sóng vai nhau bước ra ngoài lều, đột nhiên Lâm Thanh Đại nhìn thấy trưởng công chúa Ngọc Lan đứng ở cách đó không xa. Ánh mắt công chúa nhìn nàng với vẻ nghiêm trọng, tiếp đó ánh mắt công chúa chuyển tới bức tường Hoàng cung ở phía xa xa.Lâm Thanh Đại thấy kỳ quái, theo bản năng ánh mắt nàng cũng nhìn về phía bức tường Hoàng cung. Nàng hốt hoảng "ôi" lên một tiếng.

Cùng lúc đó Ngôi Mã và vú nuôi đi theo sau hai người Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết liếc mắt nhìn nhau rồi cả hai lặng lẽ rút từ trong người ra một thanh chuỷ thuỷ, đâm vào sau lưng nhị nữ.

Sau lưng Lâm Thanh Đại như có mắt. Thắt lưng nàng khẽ uốn éo, thanh chuỷ thủ lướt qua áo nàng. Lâm Thanh Đại tiện tay đánh ra một chưởng. Cổ của vú nuôi kêu rănh rắc, cùng với tiếng kêu là xương cổ gãy vụn, vú nuôi ngã gục xuống đất nằm như một đám bùn nhão.

Đồng thời trong lúc đó Lâm Thanh Đại quay người đẩy người Vương Nhuận Tuyết. Một cú đẩy này đã cứu mạng Vương Nhuận Tuyết, khiến cho lưng của Vương Nhuận Tuyết tránh được một đòn hiểm của Ngôi Mã, chỉ rạch một vết rách ở cánh tay của nàng.

Ngôi Mã rút dao về rồi lại đâm tới nhưng võ công của Vương Nhuận Tuyết cao hơn Ngôi Mã rất nhiều. Nàng đã tránh được cú đánh lén. Giờ đây ông ta sao có thể gây khó khăn cho nàng. Đúng lúc đó nàng lại nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Đỗ Văn Hạo nên ra tay tuyệt đối không dung tình. Một quyền của nàng đánh thẳng vào ngực Ngôi Mã.

Ngôi Mã kêu "hự" một tiếng, nằm sõng soài trên mặt đất. Tim của ông ta đã bị một quỳên của Vương Nhuận Tuyết đánh nát.

Vương Nhuận Tuyết không thèm liếc mắt nhìn Ngôi Mã, nàng phi thân ngay vào trong lều.

Một chưởng của Lâm Thanh Đại đánh chết vú nuôi. Tay kia của nàng đã nhanh nhẹn rút đoản kiếm ra nhưng hai mắt của nàng lại nhìn về Đỗ Văn Hạo đang ở trong lều. Nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo gặp nạn, tức thì lướt tới như đại bàng tung cánh. Nàng ở cách Đỗ Văn Hạo khá xa, không kịp cứu viện, đoản kiếm cũng không đánh tới nên trong lúc cấp bách, thanh đoản kiếm bay vụt khỏi tay nàng hướng tới đầu lão già lưng gù. Cùng với một chiêu đó, tay trái của nàng cũng vung lên. Một chiếc vòng ngọc ở cổ tay nàng cũng bắn ra nhằm vào gáy của tiểu Hoàng đế. Thế nhưng tiểu Hoàng đế này cực kỳ ngoan cường. Dù phải chịu một đòn trí mạng nhưng hắn vẫn còn có thể thốt ra mấy tiếng làm Đỗ Văn Hạo sởn cả gai ốc.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Gần như sự việc vừa mới bắt đầu lại đã nhanh chóng kết thúc. Mấy người Đỗ Văn Hạo không thể ngờ một tiểu Hoàng đế bình tĩnh suốt một tháng trời là để sắp đặt một vụ ám sát. Bọn họ càng không thể tưởng tượng một lão già Thượng thư bộ Hộ lại là một cao thủ võ công, càng không thể ngờ võ công của Ngôi mã và vú nuôi không kém cỏi chút nào.

Nếu Đỗ Văn Hạo không mặc nhuyễn giáp, lại học đánh cận chiến với Lâm Thanh Đại nên mới miễn cướng chống đỡ được một, hai chiêu. Nếu như Lâm Thanh Đại không cảnh giác, kịp thời cứu viện. Nếu không phải mấy người tiểu Hoàng đế muốn bắt Đỗ Văn Hạo làm con tin nên lão già lưng gù mới không dùng sát chiêu lấy mạng thì chỉ e người mất mạng là ba người Đỗ Văn Hạo.

Ba người thầm kêu may mắn trong lòng. Lâm Thanh Đại nhìn bốn thi thể, căm hận nói: "Ám toán. Hành động thật hèn hạ".

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Hắn chỉ là một đứa bé con. Chính mắt mình nhìn thấy ta giết mẫu hậu, cữu cữu của mình. Trong lòng đương nhiên chỉ muốn báo thù".

Giờ phút này Vương Nhuận Tuyết mới toát mồ hôi lạnh. Nàng thầm nghĩ nếu Lâm Thanh Đại không đẩy nàng, nhất định nàng không thể tránh khỏi một dao đánh lén đó. Nàng nói vẻ sợ hãi: "Nguy hiểm thật. Thanh Đại tỷ, sao tỷ lại biết chúng đánh lén từ phía sau?"

Lâm Thanh Đại nói: "Là trưởng công chúa Ngọc Lan. Công chúa đã cứu chúng ta. Công chúa đã ám chỉ cho chúng ta. Khi đó ta nhìn thấy trên tường Hoàng cung có rất nhiều điểm đen, nhìn kỹ thì là thang bắc lên đầu tường vì vậy ta lập tức cảnh giác, cảm nhận được hàn khí của lưỡi dao đâm sau lưng".

.Nói tới đây Lâm Thanh Đại dừng lại. Đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó. Nàng liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết. Hai người cũng đồng thời nhận ra vấn đề, đồng thanh thốt lên: "Đầu thang?"

Ngay lúc đó bên ngoài lều vang lên một tiếng phịch giòn tan. Một cây pháo bông bay lên không trung nổ tung. Đó chính là tín hiệu của thái giám đi theo tiểu Hoàng đế phát ra.Lập tức bốn phía Hoàng cung vang lên tiếng reo hò. Rất nhiều binh lính Tây Hạ bò lên thang leo lên tường Hoàng cung.

Nhưng ngay lúc đó một âm thanh còn to hơn nữa vang lên. Âm thanh ầm ầm long trời lở đất này phát lên từ trong lòng đất. Chỉ trong nháy mắt sau khi Lâm Thanh Đại giết Sùng Tông đế, âm thanh này đã xuất hiện nhưng khi đó âm thanh đó còn khá nhỏ, ba người không để ý tới. Cuối cùng âm thanh đó càng dữ dội, hoàn toàn áp đảo tiếng gào thét của quân Tây Hạ.

Hơn nữa âm thanh lúc này càng lúc càng lớn. Mặt đất bắt đầu rung lên, càng lúc càng mạnh, cuối cùng thì nghiêng ngả.

Lại xảy ra động đất!

Vương Nhuận Tuyết đứng không vững. Nàng giơ tay nắm lấy đầu giường.

Lâm Thanh Đại cũng muốn vươn tay nắm lấy đầu gường nhưng ngay lúc đó một tiếng răng rắc vang lên. Đất dưới chân nàng nứt ra thành một khe hở rộng hơn một thước.Chân Lâm Thanh Đại không còn đất chống đỡ, nàng rơi xuống vực sâu đen ngòm.
Bình Luận (0)
Comment