Tống Y

Chương 544

Đỗ Văn Hạo hào hứng kể “Hồng lâu mộng”

cho hoàng thượng và mọi người, đoạn nào quên thì hắn tự sáng tác, dù gì bọn họ cũng không biết, vốn định nói chuyện của hoàng thượng và mọi người, bọn họ nghe cũng không cảm thấy lạ, giống như đang nói chuyện gì đó xung quanh mình vậy, qua một canh giờ, cho đến khi Đỗ Văn Hạo thấy mỏi miệng mà mọi người vẫn thấy còn rất hứng thú.“Vân Phàm huynh, đoạn này có phải thời Tống không?”

hoàng thương nhận lấy tách trà từ a hoàn, chỉ nhìn thoáng qua lá trà trong tách định uống mà lại thôi.Đỗ Văn Hạo để ý từng tí một mọi hành động của người tự xưng là Ngũ gia này, cũng lấy một tách uống nói: “Chỉ là một chuyện dã sử vui tai mà người ta kể lại thôi, mọi người cười rồi thôi, không cần phải để ý thời đại địa điểm làm gì”

Hoàng thượng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nghe Cổ đại nhân nói tiên sinh từng là người Đại Tống?”

Đỗ Văn Hạo đặt tách trà xuống gật đầu nói: “Đúng vậy”

Lúc này có một phụ nữ khoảng 30 tuổi ăn mặc đẹp gương mặt thanh tú dẫn theo một cô gái đi vào, cười ha ha đến trước mặt Ngũ gia chào hỏi, ánh mắt đầy sức hút.Hoàng thượng chỉ chỉ người phụ nữ đó nói: “Vân Phàm huynh, đây chính là cáo chín đuôi trong truyền thuyết, bà chủ của Phong Nguyệt vô biên, Mị Nhi cô nương”

Thiếu phụ đó cười ha ha, rồi đặt tay lên người Ngũ gia nói: “Ngũ gia xấu lắm, sao lại có thể nói nô gia như vậy?”

Cổ Tiếu Thiên nói: “Vậy cô muốn Ngũ gia chúng tôi nói thế nào?”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ người này tuy cũng tên với Mị Nhi của thuyền hoa Mị Nhi kiều nhưng nhan sắc và thân hình lại không được bằng, hơn nữa đến cách chiều khách cũng không bằng.

Không biết còn có ngón nghề gì nữa không, nếu không có thì sao người con gái này có thể cầm cự được một thanh lâu lớn thế này cơ chứ?Hoàng thượng cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Ta nghe Nhất Phi huynh nói Vân Phàm huynh xưa nay không đến những nơi này bao giờ, điều này khiến ta thấy bất ngờ đây”

Mị Nhi: “Đúng đó, nơi nay mở vì các lão gia đây, nếu các vị không đến thì những cô nương như hoa như ngọc đây cô đơn lắm? Ngũ gia, ngài nói sẽ giới thiệu một công tử tuấn tú mà?”

“Chủ yếu là vẫn chưa tới lúc giới thiệu cho ngươi, Vân Phàm huynh không thấy lạ mới phải”

Đỗ Văn Hạo chắp tay cười nói: “Ngũ gia nói gì vậy, tại hạ chẳng qua chỉ là đại phu chữa bệnh cho người, đâu cần giới thiệu gì chứ”

“Không thể nói như vậy được, Mị Nhi đi gọi Nhu Nhi cô nương đến đây cho ta, chúng ta đến lâu như vậy rồi, cô ấy có tắm nước thơm đủ chưa?”

“Cái con bé đáng chết này, nô gia còn tưởng nó ra hầu hạ Ngũ gia rồi cơ, để nô gia đi gọi ra ngay”

Nói rồi Mị Nhi uốn éo đi ra ngoài.“Vân Phàm huynh không mấy khi đến đây thì hãy yên tâm ở lại, huyn có thể không biết chứ Nhu Nhi cô nương là đóa hoa ở đây đó, tướng mạo thân hình miễn chê, lại còn múa được, hãy thưởng thức một lần đi”

“Không biết ai đặt cho cái tên Nhu Nhi này đúng là rất hợp với nơi này”

Cổ Tiếu Thiên: “Nói vậy phải chăng là có điển cố liên quan?”

Hoàng thượng cao hứng nói: “Vậy ta cũng muốn nghe, Vân Phàm huynh hay là nhân Nhu Nhi chưa ra hay kể cho mọi người nghe, coi như là giải sầu”

Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Có lẽ chư vị không biết, những cô nương ở nơi như thế này còn có dạ danh là Nữ Nhu, còn gọi là Nhu Nhi, Nhu là một loại đọng vật giống như vượn, loại động vật này thích ăn gan và não hổ, nhưng hổ lại rất thích loại động vật này vì nó có thể bắt rận, hổ cho nó bò lên người gãi ngứa, nó thừa cơ bò lên đầu hổ, hổ sẽ trúng độc mà chết, rồi ăn hết não hổ.

Câu chuyện đó để ví với các cô nương và khách nhân ở chốn này, các thiếu gia nếu đến đây thường xuyên sẽ bị tang thân bại nghiệp mà thôi”

Cổ Tiếu Thiên nghe ra hình như Đỗ Văn Hạo đang nói hoàng thượng vội ngắt lời: “Vân Phàm, không được nói bừa!”

Hoàng thượng lại rất điềm nhiên: “Không sao không sao, Vân Phàm huynh chỉ đang kể chuyện cười, nói điển cố mà thôi, Cổ đại nhân đừng lo quá”

Đỗ Văn Hạo tuy ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng đang hoài nghi mối quan hệ của Cổ đại nhân với vị Ngũ gia này, tại sao Cổ đại nhân lại lo lắng trước người thanh niên còn trẻ thế này, không hề giống với con của bạn cũ, mà giốn người quan trọng hơn, nghe đâu không ai làm được gì Cổ đại nhân ở Đại Lý này, đến hoàng thượng cũng phải nhường ông ta vài phần, hoàng thượng, không phải chứ?Đỗ Văn Hạo nghĩ đến đây mà giật mình, quan sát cẩn thận Ngũ gia trước mặt chỉ thấy người ta tươi cười nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, như cả hai đọc ra suy nghĩ của nhau vậy.“Ngũ gia, Nhu Nhi cô nương nói sẽ hầu hạ các ngài ở Hương Tạ Quản Đinh”

Cổ Nhất Phi đứng dậy cười nói: “Xem ra hôm nay Vân Phàm đệ có phúc rồi, cô Nhu Nhi này múa rất đẹp, nhưng không tiếp khách bao giờ, tính cách cao ngạo, Mị Nhi dùng rất nhiều cách để trị mà không được, đánh thì đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hôm nay xem ra tâm trạng rất tốt đây”

Ngũ gia cũng đứng dậy nói: “Ta đến đây 5, 6 lần rồi, nhưng mới chỉ nhìn thấy Nhu Nhi cô nương có một lần thôi đấy”

Đỗ Văn Hạo: “Nơi này mà có loại người như vậy sao, đúng là mở rộng tầm mắt”

Cổ Nhất Phi nhìn Ngũ gia, hai người nhìn nhau mà cười.Một hàng người đợi Mị Nhi đưa đến một đình mát, nhưng cái đình này to hơn ở các gia đình bình thường, cách đó khoảng 5m có một chỗ rộng khoảng 10m2, là một đài bằng đá nằm ngày giữa hồ, 4 phía là nước hồ trong vắt, có lá sen điểm xuyết xung quanh, phong cảnh rất đẹp.Mị Nhi đưa mọi người đến đình, đến đó thì rượu và hoa quả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, góc đông của đình còn có một bình hoa sứ cao khoảng 1m, bên trong cắm hoa sen đang hé nụ, a hoàn đều mặc trang phục màu xanh nhạt, rất ăn hợp với phong cảnh.Mị Nhi: “Các vị đợi lâu rồi, nô gia đứng đây chỉ chướng mắt xin lui trước, có gì xin dặn dò a hoàn bên cạnh là được”

Ngũ gia xua xua ta, Mị Nhi cung kính cười hơi cúi người rồi đi ra.Cổ Nhất Phi thì thầm vào tai Đỗ Văn Hạo: “Trên đài đó có một tờ giấy nhỏ hơn một chút, chút nữa Nhu Nhi cô nương sẽ vừa múa vừa dùng chân vẽ tranh đấy”

Đỗ Văn Hạo chưa kịp nói gì thì thấy trên đài có một cô gái như từ trên trời bay xuống vậy, quần áo màu hồng phấn, thắt dải lưng gắn hoa cũng màu hồng, tóc mái bay trước trán, mái tóc chỉ dùng một dải dây rộng máu trắng buộc lên, rất có khí chất của tiên nữ, giống như một trận gió lướt qua, giống như đám mây hồng mong manh lướt qua mắt vậy.Đỗ Văn Hạo xem không khỏi ngẩn người ra, quên mất không vỗ tay cùng với Ngũ gia.“Cô nương đó đâu rồi?”

Đỗ Văn Hạo đột nhiên thấy cô gái đó mất hút như bay hơi vậy, bèn chỉ tay lên đài hỏi.“Hết một khúc nhạc nên cô ấy lui xuống rồi”

Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy tiếc nuối, Ngũ gia lại nói: “Nhưng đừng có vội, còn nữa mà, Vân Phàm huynh đợi xem đi”

Thoắt cái cô nương đó đã thay bộ quần áo mới, là bộ màu lam, nhìn càng thanh tú mĩ lệ hơn.Chỉ thấy cô nương đó đi chạy lên giữa đài rất nhẹ nhàng, cúi gập người giấu đầu vào trong tay áo dài, lúc này tiếng đàn vang lên, ống tay áo bỗng nhiên bị rũ mạnh ra, một gương mặt như thiên sứ hiện ra, rồi lùi lại vài bước, rồi lại nhảy lên một bước, đi bước nhanh tròn một vòng, ống tay màu lam bay phất phơ trong không trung, chân phải bật lên, lợi dụng sức bật bay lên phất tay áo, trông càng đẹp huyền ảo hơn.

Sau đó tiếp đất, quỳ xuống tự nhiên, tiếng đàn réo rắt và bước nhảy nhẹ nhàng ăn khớp với nhau, rồi lại đi thành vòng tròn, rồi bay lên theo hình xoắn ốc giống như tiên tử vậy, rồi lại chầm chậm hạ xuống.

Sau khi đi tiếp vòng nữa rồi dừng lại như đợi chờ gì đó, rồi nhạc đến chỗ cao trào, đột nhiên bay lên, lại hạ xuống, nhưng lần này còn có hàng trăm đóa sen màu hồng nhạt, đợi mọi người tỉnh lại thì cô nương đó đã đến trước mặt Đỗ Văn Hạo cười duyên dáng.Đỗ Văn Hạo bất ngờ, rồi lập tức vỗ tay, thấy Nhu Nhi cô nương quay người trở về vũ đài, lúc này xuất hiện các cô nương giống như tiên tử đi ra, lúc thì múa lúc hát, lúc thì vừa múa vừa hát, lúc xếp chữ lúc xếp thành hoa.Hoàng thượng nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói nhỏ vào tai hắn: “Rốt cuộc thì cao hơn những thanh lâu của Tú Sơn, nếu không Vân Phàm huynh cũng không thanh cao mà không nhúng chàm đâu”

Đỗ Văn Hạo chỉ cười không nói, cho đến khi Nhu Nhi cô nương và các cô nương đều đi xa ra mới nâng ly trà lên thưởng thức.Cổ Nhất Phi thở dài nói: “Những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này lại bị một người con gái lấy đi hết rồi, ông trời thật không công bằng”

Đỗ Văn Hạo điềm nhiên nói: “Cũng chưa chắc”

“Hiền đệ cớ sao lại nói vậy?”

Hoàng thượng nói: “Ý Vân Phàm huynh là có đẹp đến đâu cũng chỉ là đồ mua vui cho người ta, không phải con gái nhà tử tế”

Đỗ Văn Hạo không nói gì, lúc này Mị Nhi lại gần cười nói: “Ngũ gia, hôm nay ở lại chỗ chúng tôi ăn cơm rồi về cũng không muộn, hôm nay chỗ chúng tôi có cua hấp, còn có…”

Hoàng thượng trêu chọc: “Các thứ của ngươi ở đây đều tốt, nhưng bạc không thể thiếu, chỉ riêng màn múa vừa rồi của Nhu Nhi cô nương thì nếu chúng ta không trả một trăm lạng bạc Mị Nhi cô nương chắc không nói ngọt với chúng ta thế đâu”

Mị Nhi cô nương thích chí nói: “Ngũ gia lại trêu nô gia rồi, nô gia đâu phải loại người đó?”

Hoàng thượng nói: “Nếu không phải, vậy hôm nay để Nhu Nhi cô nương hầu hạ Vân Phàm huynh của chúng ta cùng ăn cơm được không?”

Mị Nhi cười gượng gạo: “Ngũ gia, không phải nô gia không chịu, nhưng cô nương đó tính cách khó chiều, chưa bao giờ ăn cơm uống rượu với khách cả, hay để nô gia đi nói khó vơi cô ấy đã xem thế nào”

Hoàng thượng chỉ Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt Vân Phàm huynh đây chứ”

“Có phải Ngũ gia muốn nô gia giới thiệu không?”

Hoàng thượng cười nhìn nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nên giới thiệu sao đây? Nên nói là trưởng cự của Ngũ Vị Đường của quận Tú Sơn Đỗ Vân Phàm, hay là nói quốc công, đô kiểm điểm tam nha, ngự y Đại Tống Đỗ Văn Hạo đây?”

Hoàng thượng vừa nói ra câu đấy thì toàn bộ những người có mặt đều há hốc miệng tròn mắt, đến Đỗ Văn Hạo cũng sững sờ, Ngũ gia này là ai mà lại biết thân thế của mình?Ngạc nhiên nhất là thượng thư bộ binh đương thời Cổ Tiếu Thiên, ông ta thậm chí đứng bật dậy, đi đến cạnh Đỗ Văn Hạo, mở to hai mắt nhìn hắn, rồi lại quay đầu lại nhìn hoàng thượng.Hoàng thượng cười nói: “Được rồi, cô nương đi mời Nhu Nhi cô nương đi, chúng ta đợi ở đây, có món gì ngon mang hết lên đây”

Mị Nhi cô nương dè chừng nhìn Đỗ Văn Hạo, ánh mắt đó không chỉ là sự khiếp sợ mà còn là sự kính phục, hoàn toàn khác với trước đó, vội vàng vâng vâng dạ dạ lui ra.Hoàng thượng cười nhìn Cổ Tiếu Thiên, ông ta vội đứng lên xua bớt người hầu kẻ hạ đi, chỉ cò lại mấy cấm vệ binh ở lại canh giữ.Hoàng thượng đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo mỉm cười, thấy Đỗ Văn Hạo vẫn điềm tĩnh sắc mặt không đổi bèn nói: “Quốc công tha hương đến quận Tú Sơn nhỏ bé của Đại Lý chúng tôi làm đại phu, thật vất vả rồi”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngũ gia dù gì cũng biết rồi, à mà không, không gọi là Ngũ gia được nữa, phải gọi là hoàng thượng mới đúng, tôn giá là tân nhiệm quốc quân Tuyên Nhân Đế của Đại Lý, không sai chứ?”

Tuyên Nhân Đế kinh ngạc nhìn Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi, hai người co rúm người lại lắc đầu, ý là không nói cho Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo cười noi: “Không phải họ nói cho ta biết đâu, chỉ cần nhìn phong thái của hoàng thượng là đoán ra thôi”

“Quốc công gia quả nhiên lợi hạ, ha ha ha ha”

“Không biết hoàng thượng gọi tại hạ đến đây có gì chỉ giáo?”

Cổ Tiếu Thiên nói: “Vân Phàm, à không, Đỗ Văn Hạo, tiên sinh gặp hoàng thượng mà không dập đầu hành lễ sao?”

Đỗ Văn Hạo chỉ chắp tay nói: “Tại hạ là con dân Đại Tống, chỉ quỳ trước quân vương Đại Tống”

Tuyên Nhân Đế cười ha ha nói: “Nói có lý lắm, quốc công ở Đại Tống cũng là người dưới một người trên vạn người, có thể đến Đại Lý chúng ta là đã nể mặt lắm rồi”

Cổ Tiếu Thiên kinh ngạc nhìn Tuyên Nhân Đế.Tuyên Nhân Đế nói: “Thôi, Cổ ái khanh, mọi người lui ra đi, để ta nói chuyện riêng với quốc công”

Cổ Tiếu Thiên không dám hai lời chỉ đành cho Cổ Nhất Phi và cấm vệ quân lui xa ra hai mươi mét.Khi chỉ còn lại hai người, Tuyên Nhân Đế chắp tay hành lễ với Đỗ Văn Hạo, nói: “Xin quốc công cứu lấy Đại Lý khỏi nước sôi lửa bỏng, trẫm sẽ cảm kích vô cùng”

Đỗ Văn Hạo vội đỡ dậy nói: “Hoàng thượng sao lai nói vậy, tại hạ nay chỉ là dân thường áo vải, không phải là quốc công gì cả, nay sơn hà Đại Tống đã đổ vỡ, hoàng thượng nhìn thấy rồi đó, quốc công giờ chẳng qua chỉ còn là hư danh, nói ra làm trò cười cho người ta, người xưa nói hay lắm, cái gì mà phượng hoàng rơi vào bụi cỏ còn không bằng gà”

“Quốc công khiêm tốn quá, nếu quốc công có thể cứu được con dân Đại Lý, đừng nói là quốc công, nếu muốn cả giang sơn này trẫm cũng có thể cho người một nửa”

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, Tuyên Nhân Đế lại chắp tay cúi thấp đầu nói: “Nay nước Đại Kim đã chịu lui, trước mặt Đại Tống trấn áp được rồi, đại quân tiên phong của Đại Kim nhằm thẳng vào Đại Lý, mà Đại Lý vốn không có sức kháng cự.

Nếu quốc công không ra tay giúp đỡ thì đừng nói là kinh thành, không lâu nữa, cả Tú Sơn, Ngũ Vị Đường, Vân Phàm sơn trang, đều sẽ là lãnh thổ của Đại Kim, quốc công có thể bỏ mặc con dân Đại Lý, cũng có thể bỏ mặc trẫm, nhưng không thể có lỗi với đứa con trai ba tuổi và sáu vị phu nhân xinh đẹp được”

Đỗ Văn Hạo rùng mình: “Hoàng thượng quả là nắm rõ nhất cử nhất động của tại hạ tại Đại Lý, chuyện Yến Tử bị người lừa nuốt vàng có phải hoàng thượng làm không?”

“Cũng là bất đắc dĩ thôi, trẫm nghi ngờ tiên sinh là ngự y Đại Tống, mà y kĩ này chỉ có Đỗ thần y mới biết, người khác không biết, vì vậy đó là cách tốt nhất để xác nhận, để người tiên sinh không thể không cứu mắc nạn, thực sự là không còn cách nào khác, xon quốc công tha lỗi”

“Người nên xin Yến Tử tha tội!”

“Trẫm sẽ bồi thường cho tổn thất của bọn họ, quốc công gia yên tâm”

Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào Tuyên Nhân Đế chậm rãi nói: “Nếu là hoàng thượng thì người sẽ làm thế nào?”

Tuyên Nhân Đế lại chắp tay nói: “Trẫm thành thật muốn mời quốc công gia xuất núi, cứu lấy giang sơn xã tắc Đại Lý sắp sụp đổ! Xin hãy nghĩ đến con dân Đại Lý mà ra tay cứu giúp!”

Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười, xòa hai tay ra nói: “Hoàng thượng đề cao tại hạ quá, ngoài chữa bệnh ra thì văn bất năng an bang, võ bất năng định quốc, làm sao có thể nói là cứu Đại Lý khỏi nước sôi lửa bỏng? Nếu thực sự có bản lĩnh đó thì tại hạ đã cứu Đại Tống rồi, sao có thể chống mắt ra nhìn Đại Kim giày xéo Đại Tống chứ? Sao có thể bình chân ở Đại Lý thế này?”

Bình Luận (0)
Comment