Tống Y

Chương 7

Đỗ Văn Hạo mắt sáng lên, đại phu ngồi đường, đây chính là một công việc lý tưởng!

Buổi tối hắn còn muốn làm một tiểu nhị cho tiệm thuộc chủ yếu là do không tin tưởng vào bản thân nhưng sau buổi chẩn bệnh tại khách sạn hắn tin tưởng hơn nhiều. Cổ đại cùng hiện đại giống nhau, đại đa số bệnh tật đều là đau đầu, sốt lặt vặt, bệnh nặng chính thức ít thấy. Hơn mà mấy cái bệnh vặt này thì hắn có thể đối phó được. Nếu có gặp bệnh nặng thì bằng vào mấy năm học tập Trung y và hơn năm năm học Đại học y khoa chánh quy, cho dù trị không hết thì cũng không phạm sai lầm chết người. Chung quy là có thể tìm được biện pháp cứu trị. Làm đại phu tọa đường này phải hết sức cẩn thận thì cũng không có nhiều vấn đề lắm. Đây chính là một cơ hội tốt, bỏ lỡ thì khó có trở lại!

Đỗ Văn Hạo vội vàng đem cái hòm thuốc để lên xe, rồi vén trường bào bằng vải thô màu trắng vội vã chạy đến cửa "Ngũ Vị Đường", bước vào chỉ thấy gã tiểu nhị thấp nhỏ tay cầm chổi lông gà phủi bụi mà không thấy bóng Lâm Thanh Đại đâu. Sau khi ngó nghiêm một lúc mới thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi ở trong sương phòng, tay bưng một cái chén trà, lông mày cau lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

"Lâm chưởng quỹ!" Đỗ Văn Hạo bắt chuyện một tiếng rồi đóng cửa, đi vào chắp tay nói.

Lâm Thanh Đại ngẩng đầu thấy là hắn thì miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười, buông trà nói :"Là Đỗ lang trung, có việc gì sao?"

Tại xã hội hiện đại, Đỗ Văn Hạo đã có kinh nghiệm bao nhiêu lần đi tìm việc, nhiều lần tham gia ứng thí, bất quá lần này dù sao cũng là tại thời cổ đại, hơn nữa, dính dáng đến sinh kế nên tâm lý vẫn có chút hoảng hốt nên hắn vội chắp tay, có chút cà lăm nói: "Lâm chưởng quỹ, ta, cái này…, nghe Ngốc béo nói, quý đường muốn mời, muốn mời một đại phu tọa đường, có đúng không?"

Lâm Thanh Đại tựa hồ nhìn ra đến Đỗ Văn Hạo muốn nói cái gì, gật đầu: "Ừm! Sài đại phu đã về quê rồi"

Đỗ Văn Hạo gian nan nuốt một tiếng nước miếng, cảm giác tim đập thình thịch: "Không biết, không biết tôi có thể có vinh hạnh này không?"

Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo trên dưới đánh giá một chút rồi nói: "Ngươi muốn tự tiến cử, ngươi không phải linh y ư?"

"Linh y bốn biển là nhà, lang bạt kỳ hồ, trừ phi bất đắc dĩ chứ có người nào nguyện ý đi làm lang trung tha phương. Lần này gặp phải cường đạo, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được cho nên tôi muốn tìm một công việc ổn định. Tối qua tôi vốn muốn nhận lời mời làm tiểu nhị cho quý đường, nhưng Ngốc béo lại tới trước một bước, ha ha…"

Lâm Thanh Đại ồ lên một tiếng, có vẻ khó khăn nói: "Cái này…, thật không dám đấu diếm, bỉ đường sinh ý gần đây không tốt, ngươi cũng nhìn thấy đấy, đã mở cửa cũng đến một canh giờ mà còn không có một người nào tới xem bệnh cả, ngay cả tới lấy thuốc cũng không có. Nguyên nhân chủ yếu là không có một nổi một đại phu tọa đường. Lúc này đây ta đã hạ quyết tâm mời một danh y kinh nghiệm phong phú, cho dù có phải bỏ ra nhiều tiền cũng được, hơn nữa ngươi tuổi còn rất trẻ, chỉ sợ người bệnh sẽ không tin tưởng tới tìm ngươi xem bệnh, nên rất xin lỗi!"

Đỗ Văn Hạo có chút thất vọng, hắn đương nhiên hiểu được mối lo này của Lâm Thanh Đại. Cái này cũng không trách được người ta, muốn trách chỉ có thể tự trách mình còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm về Trung y. Trong khi đó Trung y việc biện chứng luận trì chuẩn xác tuyệt đại bộ phận dựa vào kinh nghiệm của người hành nghề y. Không giống như Tây y dựa vào các loại công cụ chẩn đoán và các loại xét nghiệm cho kết luận xác thực là bệnh gì, cho nên Trung y đều rất chú ý đến kinh nghiệm cùng danh khí. Đối với lão Trung y tóc bạc mọi người tự nhiên đều cho rằng y thuật cao minh mà tín nhiệm, không ai dễ dàng tin tưởng vào một gã mao đầu tiểu tử cho dù thật sự có bản lãnh của một danh y .

Đổi thành người khác mặt đã sớm vẻ đau khổ xám xịt bỏ đi nhưng Đỗ Văn Hạo lại không dễ dàng chịu thua. Đã từng kinh lịch qua nhiều lần xin việc ở xã hội hiện đại khiến cho da mặt hắn thật dày, đầu óc vừa chuyển, hắn quyết định chuyển hướng cười hỏi: "Lâm chưởng quỹ muốn mời danh y sao?"

"Còn phải hỏi ư, danh y không phải dễ dàng mời như vậy. Ta đang cân nhắc việc này".

"Vậy… trước khi Lâm chưởng quỹ mời được danh y, có thể để cho ta tọa đường giúp quý đường làm ăn được không? Dù sao trước khi các ngươi mời được danh y thì trong đường cũng không có đại phu xem bệnh, như vậy thì người bệnh lại càng không đến. Có một đại phu chung quy so với không còn tốt hơn. Lâm chưởng quỹ xin cứ yên tâm, ta từ nhỏ đã học y, lại có nhiều năm kinh nghiệm linh y, không dám nói là danh y Diệu thủ hồi xuân nhưng cũng không ngại mấy thứ bệnh đau đầu, đau nhức chân tay. Chừng nào danh y được mời đến, không cần Lâm chưởng quỹ nói chuyện, ta sẽ quay mông bước đi ngay".

"Như vậy…"

Lâm Thanh Đại có chút chần chờ, dù sao đại phu tọa đường đối với một tiệm thuốc quá trọng yếu. Thời cổ đại xem bệnh có một quy củ bất thành văn đó là xem bệnh ở đâu thì lấy thuốc ở đó, cho nên tìm đại phu ngồi đường xem bệnh càng nhiều thì sinh ý của tiệm thuốc khẳng định là càng tốt. Ngũ Vị Đường của Lâm Thanh Đại sinh ý không được tốt không phải do dược liệu không tốt, cũng không phải giá tiền rất đắt mà là do không có một đại phu tọa đường tốt, cho nên Lâm Thanh Đại mới hạ quyết tâm mời danh y.

Nếu như mời Đỗ Văn Hạo đại phu ngồi đường tạm thời, hắn tuổi còn rất trẻ, sợ rằng không có người bệnh đến tiệm thuốc tìm hắn xem bệnh, như vậy sinh ý của tiệm thuốc sẽ rất khó trông cậy vào. Nếu như đại phu tọa đường y thuật bình thường giống như Sài đại phu lúc trước, làm chết bệnh nhân thì không chỉ phải bồi tiền mà còn liên lụy đên danh tiếng của tiệm thuốc. Hiện nay sinh ý kém như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do ngày hôm qua gây ra chết người, thân nhân muốn trói đại phu tọa đường tống quan. Huyền Thành lớn như vậy mà chuyện này sợ là sớm đã truyền khắp toàn thành, nếu lại xảy ra chuyện ồn ào gì thì Ngũ Vị Đường chỉ còn cách đóng cửa.

Tuyết Phi Nhi đi theo Đỗ Văn Hạo vào, thấy Lâm Thanh Đại do dự, nàng là một người nhiệt tâm nên liền nói: "Thanh đại tỷ, Đỗ lang Trung y thuật rất tốt, hơn nữa có cái tâm thiện lương, tối hôm qua chẩn bệnh cho một vài người bệnh, mọi người đều nói hắn nói rất chuẩn, phía dưới cũng có rất nhiều người đang đợi. Tỷ cứ cho hắn thử xem sao, cho hắn có một chỗ buôn bán làm tiền vốn cũng tốt, trong lúc chờ danh y tới, thì hắn tạm thời thay thế, sau đó cũng có thể tiếp tục làm linh y, chẳng phải hai bên cũng có lợi sao?"

Lâm Thanh Đại cười nói: "Ngươi cũng mở miệng thay hắn nói chuyện sao, ta còn có thể nói cái gì nữa đây. Được rồi, Đỗ lang trung, trước khi bỉ đường mời được danh y, tạm thời thuê ngươi làm đại phu tọa đường".

Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, mặc dù phần công việc này chỉ là tạm thời, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu, vì vạn sự khởi đầu nan, có mở đầu, mới có thể có phát triển. Hắn chắp tay nói: "Đa tạ Lâm chưởng quỹ, ta nhất định làm việc tốt, cứ yên tâm!"

Lâm Thanh Đại nói: "Đại phu tọa đường quy củ ra sao ngươi hẳn là đã biết. Ngươi phụ trách xem bệnh, bỉ đường phụ trách lấy thuốc. Phí khám bệnh thuộc về ngươi, dược phí thuộc về đường. Một bên việc ai người nấy làm, không can thiệp vào việc của nhau. Một ngày bổn đường cho ngươi sớm muộn hai bữa cơm, cùng tiểu nhị trong đường ăn cùng nhau, bữa ăn miễn phí bất quá nếu muốn tìm chỗ ăn tốt hơn thì tự tìm chỗ ăn một mình".

"Việc này ta cũng rõ ràng".

"Tốt, ngươi đã có chỗ ở chưa?"

"Chỗ ở?" Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Tuyết Phi Nhi một chút, nghĩ thầm tầng trệt khách điếm nọ một đêm năm văn tiền, rất tiện nghi. Đang muốn nói chuyện thì Lâm Thanh Đại lại nói trước :"Nếu ngươi không đi nữa thì phải ở khách sạn, tiền thuê lâu dài cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như ngươi không sợ ủy khuất thì dọn đến ở cùng tiểu nhị ngủ trong tiệm thuốc. Phòng ngủ của tiểu nhị cũng khá lớn, ngủ cũng thoải mái, giường chiếu cũng có sẵn, đều giặt giũ sạch sẽ".

"Rất cảm tạ!" Đỗ Văn Hạo chắp tay nói.

Lâm Thanh Đại vẫy tay gọi tiểu nhị và nha hoàn lại. Ngũ Vị Đường tổng cộng có hai tiểu nhị làm thuốc, một người tên là Ngốc béo, bộ dáng mập mạp, chính là người nhận lời mời hôm qua, trông cũng đôn hậu. Người kia tên gọi Ngô Thông, hình dáng gầy gò, khi còn bé đi học qua mấy năm tư thục, là người rất cơ trí, thích vui đùa, thông minh. Hai người này đối với Đỗ Văn Hạo cũng rất nhiệt tình. Thiếp thân tiểu nha hoàn của Lâm Thanh Đại tên là Anh Tử, ngoài ra còn có hai lão khẩu là Vương lão đầu cùng Vương thẩm là hai vợ chồng phụ trách nấu cơm và các công việc tạp vụ khác như đánh xe lừa.

Nghe hai người thỏa thuận Tuyết Phi Nhi cũng thật cao hứng: "Sáng này ta tìm được hai người để Đỗ lang trung xem bệnh, ta dẫn hắn đi xem xong rồi sẽ trở lại".

Đạt được thỏa thuận, Đỗ Văn Hạo cùng Tuyết Phi Nhi cũng rất hưng phấn, dù sao tọa đường tại tiệm thuốc so với việc Tuyết Phi Nhi phải đi khắp nơi tìm người bệnh cho hắn thì tốt hơn nhiều.

Tuyết Phi Nhi giới thiệu người bệnh thứ nhất chỉ là bị thương phong ho khan, rất dễ dàng đối phó, sau thời gian uống một chén trà nhỏ đã xem xong và cho đơn thuốc. Tuyết Phi Nhi giới thiệu Đỗ Văn Hạo là đại phu tọa đường mới của "Ngũ Vị Đường", người nhà bệnh nhân cầm đơn thuốc tự đi đến Ngũ Vị Đường lấy thuốc. Người này cũng làm nghệ buôn bán quen biết với nhà Tuyết Phi Nhi cho nên ra tay cũng khá lớn, trả tiền gấp hai lần bình thường.

Trên đường Đỗ Văn Hạo hỏi Tuyết Phi Nhi về quy củ lấy tiền chẩn bệnh mới biết được, ốm đau bình thường mỗi lần ngồi đường chẩn bệnh mỗi chỉ lấy năm văn, trong khi lần này hắn được trả tới hai mươi văn, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo có cảm giác giàu đến nơi rồi.

Bọn họ ngồi lừa xe đến nhà thứ hai ở Nam thành. Nhà này dường như có nhiều người, trạch viện to lớn, qua tam môn vào cửa thấy có vài nha hoàn cùng bà vú.

Chủ nhân nhà này họ Bàng làm Huyền úy ở nha môn, Bàng Huyền úy không lộ diện, người tiếp bọn hắn chính là quản gia, người bệnh là bà vú của tiểu nhi tử nhà hắn. Bệnh cũng rất đơn giản là bị thối móng chân. Đỗ Văn Hạo sau khi xem xét xong nói đây chỉ là bệnh da liễu, không có gì khó khăn cả rồi kê đơn thuốc trong uống ngoài xoa.

Nhà này ra tay cũng rất lớn, trả hắn ba mươi văn, như vậy tổng cộng hai nhà đã được năm mươi văn tiền. Bỏ mười văn tiền thuê xe lừa thì còn lại bốn mươi văn, xem như buôn bán có chút lời, Đỗ Văn Hạo thật cao hứng.

Đang muốn từ phòng bà vú đi ra ngoài thì chợt nghe bên ngoài có tiếng kêun: "Nhị nãi nãi trở về!"

Bà vú vội vàng ngăn cản bọn họ lại nói :"Lang trung, xin lỗi, xin mời tránh đi một chút, chờ nhị nãi nãi vào nhà rồi mới đi ra".

Theo khảo cứu về lịch sử lễ giáo phong kiến thời nhà Tống, chủ nhân nhà này là huyện úy, huyện úy trông nom trị an cùng tố tụng một phương, tương đương với Cục trưởng công an và Cục trưởng Cục Tư pháp, tại Huyền Thành cũng xem như một viên quan không nhỏ, quan quyến đương nhiên ai cũng có thể thấy, càng huống chi nhị nãi nãi của huyện úy cũng là thiếp nhỏ cho nên cần phải tránh đi một chút.

Một lúc sau liền nghe thấy thấy tiếng xe bò lộc cộc và tiếng bò thở trầm thấp, xen vào đó mơ hồ còn nghe được tiếng phụ nữ khóc bi thiết cùng tiếng nam nhân thở dài.
Bình Luận (0)
Comment