Lâm Thanh Đại đổ đĩnh bạc và bạc vụn trong túi tiền lên tủ bày hàng, tính một lúc, tổng cộng có hơn chin mươi hai lượng. Lâm Thanh Đại bỏ lại tiền vào túi rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo, nói: “Tiền này chỉ miễn cưỡng mua được một tiểu viện lạc mà thôi, không mua được một căn nhà khang trang đâu. Nếu muốn mua đất, chỉ sợ còn lâu mới đủ”.
Tuyết Phi Nhi thè lưỡi, nói với Bàng Vũ Cầm: “Ha, chưa lấy chồng được! Lo lắng suông rồi!”
Bàng Vũ Cầm trừng mắt nhìn nàng, vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt.
Lâm Thanh Đại nhìn Bàng Vũ Cầm, cười nói: “Hôm nay cũng coi là nhân họa đắc phúc, trên công đường nha môn mọi người đều biết Đỗ tiên sinh thiện trường Hoa Đà thần kỹ, tin tức này một khi truyền đi, chỉ sợ không ít bệnh nhân sẽ tới tìm Đỗ đại phu trị thương đâu, còn lo không kiếm được tiền à? Theo ta thấy, muốn mua gia sản, thì không thể quá đơn giản được, ít nhất cũng phải mua một căn nhà ba cửa khang trang, cưới tân nương về mới coi được chứ, Bàng cô nương, cô nói có đúng không?”
Bàng Vũ Cầm cúi đầu không dám trả lời.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lời của Lâm chưởng quỹ rất đúng, ta cũng không muốn mua một căn nhà đơn giản, hay là tích đủ tiền thì mới mua đất, Lâm chưởng quỹ, tiền này ngươi giữ giúp ta đi. Được chứ?”
“Thế không được, hai người chúng ta góp vốn, ta giúp ngươi thu bạc, sẽ loạn quy củ. Tiền này hay là để Bàng cô nương giữ đi, trong lòng nàng ấy cũng yên tâm hơn”.
Tiền Bất Thu vuốt râu lắc đầu: “Lời này của Lâm chưởng quỹ có chút không ổn, còn chưa qua cửa mà đã như vậy, chỉ sợ người ta sẽ bàn tán, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lúc trước khi cầu lão hủ cứu sư phụ, dưới tình hình cấp bách đã quỳ xuống, Tam tiểu thư đối với sư phụ có thể nói là tình thâm ý trọng, khiến người ta phải ca ngợi!”
Tuyết Phi Nhi nói: “Thần y, ngài phải gọi nàng ta là cô nương mới đúng chứ! Hi hi hi”
Bàng Vũ Cầm xấu hổ đến nỗi cổ cũng đỏ bừng, mắng: “Cái con chết tiệt này, ta thấy ngươi hôm nay đúng là không muốn sống nữa rồi! Không trị ngươi thì không được!” Nói rồi đuổi theo Tuyết Phi Nhi muốn đánh.
Lâm Thanh Đại nói: “Trong đường có không ít bệnh nhân đang đợi tiên sinh khám bệnh, đừng làm loạn nữa!” Thì ra, bọn họ từ nha môn trở về dắt theo hơn chục bệnh nhân, muốn nhờ Đỗ Văn Hạo chữa bệnh, hai nữ tử lúc này mới thôi ồn ào, Tiền Bất Thu và hai đồ đệ cũng cáo từ ra về.
Ngày hôm nay, bệnh nhân tới Ngũ Vị đường khám bệnh rõ ràng tăng thêm nhiều, trong đó có một bộ phận là muốn làm tiểu phẫu thuật ngoại khoa, đều là các loại bệnh mụn nhọt ghẻ lở, không có đại phẫu thuật. Có điều như vậy cũng đủ để Đỗ Văn Hạo bận rộn rồi.
May mà có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm giúp đỡ, Bàng Vũ Cầm giúp ghi phương thuốc, nét chữ khải của nàng nhỏ nhắn, ngay ngắn và đẹp đẽ, khiến Đỗ Văn Hạo khen luôn miệng, gặp bệnh án không khẩn cấp và thường thấy, Đỗ Văn Hạo đều giải thích cho nhị nữ, dạy bọn họ khám bệnh như thế nào. Chỉ là, Trung y bác đại tinh thâm, nữa ngày hôm nay, hai người nghe chỉ hiểu lờ mờ, có điều bọn họ cũng biết, muốn học tốt y thuật, trước hết phải tích lũy kinh nghiệm và ghi nhớ trong một khoảng thời gian dài, không phải chỉ hai ba ngày là thành. Lại nói, nhị nữ tâm tư cũng không hoàn toàn đặt vào việc học y, Tuyết Phi Nhi là vì chơi đùa, Bàng Vũ Cầm thì chỉ vì muốn ở cùng Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới sự gian nan khi phải một mình làm phẫu thuật cho Lưu bộ khoái, quyết định trước khi bồi dưỡng nhị nữ y thuật phụ khoa, thì phải bồi dưỡng bọn họ trở thành trợ thủ ngoại khoa của mình, lần trước giảng quá vội vàng qua loa, lần này phải dạy thật tốt.
Khi không có bệnh nhân, Đỗ Văn Hạo liền giảng giải kỹ càng cho bọn họ những tri thức mà trợ thủ phẫu thuật ngoại khoa cần phải có. Nói cho bọn họ biết phải chuẩn bị phẫu thuật như thế nào, tính quan trọng của việc diệt khuẩn khử trùng ra sao, tiến hành diệt khuẩn khử trùng như thế nào, dạy bọn họ cầm máu, buộc ga-rô, lau máu, vạch chỗ cần phẫu thuật, cắt chỉ, vân vân..
Trong quá trình tiểu phẫu đinh nhọt hoặc là vết thương bị nhiễm trùng của bệnh nhân, Đỗ Văn Hạo cẩn thận giảng giải về các loại kiến thức cơ bản của ngoại khoa như rửa vết thương, khâu vết mổ, dẫn lưu, thay thuốc. Còn tìm hai khối thịt lợn kèm da cho nhị nữ lúc rỗi luyện tập.
Suốt ngày hôm nay người tới khám bệnh so với trước kia nhiều hơn nhiều, tới tận khi trời tối mịt mới đem ván của đóng tiệm thuốc lại, vẫn còn có mấy bệnh nhân chưa khám xong, đợi tới lúc khám xong và cầm thuốc đi đã là canh hai rồi. Tuy mệt nhưng rất vui.
Lâm Thanh Đại kiểm kê lại, chỉ nửa ngày từ khi từ công đường về, số dược liệu bán được so với mỗi ngày trước gấp đến mấy lần, trừ đi phí tổn thì tính sơ sơ cũng lãi được kha khá!
Lâm Thanh Đại kinh doanh tiệm thuốc Ngũ Vị đường từ trước đến nay luôn luôn bị lỗ, cả nữ trang cũng sắp bán đi hết rồi, hôm nay là ngày đầu tiên có lãi, tuy lãi không nhiều nhưng đối với nàng mà nói, chỉ lãi một chút thôi cũng đủ để vui mừng lắm rồi.
Lâm Thanh Đại hưng phấn bừng bừng nói chuyện với Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm, hai người cũng phi thường cao hứng. Xem ra hôm nay đúng là chuyện xấu hóa thành chuyện tốt, ngược lại còn giúp Đỗ Văn Hạo tăng thêm danh tiếng và ảnh hưởng. Hơn nữa Hứa Tứ Hải cũng không dám ngang nhiên gây rối, cho nên bệnh nhân rõ ràng tăng thêm nhiều.
Lâm Thanh Đại rất cao hứng, tự mình xuống bếp làm vài món ắn, mọi nguời vui vầy trong phòng, uống rượu chúc mừng tiệm thuốc lần đầu tiên làm ăn không lỗ mà lãi.
Nhưng, mọi người vừa uống được cốc rựou đầu tiên, còn chưa kịp ăn thức ăn thì có người tới gõ cửa.
Ngốc Béo vội vàng ra xem, mở cửa thì thấy Hàm Đầu của Tế Thế đường đứng đó. Hàm Đầu vội vàng hỏi: “Sư tổ ta có đây không?”
“Có! Đang ăn ở hậu đường, vào ăn cùng đi”
“Không, ta có chuyện gấp tìm sư tổ!” Hàm Đầu vội vội vàng vàng đi xuyên qua đại sảnh, đi tới hậu viện, cúi mình trước Đỗ Văn Hạo, nói: “Sư tổ, sư phụ mời người tới Tế Thế đường một chuyến.”
“Có chuyện à? Ta đang ăn cơm mà?”
“Có một trường hợp bênh bột phát nặng, sư phụ muốn mời người tới hội chẩn”
Lâm Thanh Đại hỏi: “Gấp vậy à? Cả cơm cũng chưa kịp ăn mà?”
“Vâng, chuyện gấp lắm, lúc sáng, sư huynh ta … dùng … phương pháp mà sư tổ người dậy …, xử lý vết thương cho Chu bộ khoái. Hiện tại, Chu bộ khoái toàn thân sốt cao, thần chí không rõ ràng, mê sảng. Sư huynh nói phương pháp của sư tổ … có thể … cái này … sau khi sư phụ kiểm tra bênh, nói Chu bộ khoái nguy hiểm tới tính mạng, đặc biệt mời sư phụ tới cùng hội chẩn.”
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại nhìn nhau, hai người trong đầu đều nặng trĩu, Hàm Đầu vừa rồi ấp a ấp úng nói Diêm Diệu Thủ bảo Chu bộ khoái bệnh nguy là vì dùng biện pháp xử lý vết thương mà Đỗ Văn Hạo dạy, với sự kính trọng của Hàm Đầu đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, lời này khẳng định đã được nói nhẹ đi, lời nói ban đầu khẳng định là rất khó nghe, Đỗ Văn Hạo sầm mặt đặt đũa xuống, đứng dậy nói: “Ta đi xem thế nào, các người cứ ăn tiếp đi!”
“Ta cùng đi!” Bàng Vũ Cầm đứng dậy theo, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Văn Hạo, Bàng Vũ Cầm cũng không yên tâm. Tuyết Phi Nhi cũng muốn đi. Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, thầm nghĩ cái này liên quan đến việc xử lý ngoại thương, vừa hay để hai người bọn họ nhận thức cảm tính, liền dắt nhị nữ theo, xách hòm thuốc của mình cùng Hàm Đầu tới Tế Thế đường.
Lúc này đã tối, cửa hiệu hai bên đường sớm đã đóng cửa, trong thành trấn nhỏ thời cổ đại cũng chẳng có đèn đóm gì, chỉ dựa vào ánh đèn trong nhà ở sát đường chiếu sáng mới có thể nhìn rõ tình hình trên đường.
Ba người bước thấp bước cao đi tới Tế Thế đường, còn chưa vào nhà đã nghe bên trong truyền ra giọng nói của Chu bộ khoái: “Tặc tử đừng hòng ngang ngược …! Phóng tiễn! Mau phóng tiễn …! Nương thân, người ăn cơm chưa? … Con gái, con lợn nái của ta đẻ ra cả một ổ lợn đực, chúng ta đi xem đi …”
Đỗ Văn Hạo trong lòng nặng nề, nghe mấy câu đầu đuôi chẳng ăn khớp gì với nhau này, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái thần chí không rõ ràng, vừa rồi Hàm Đầu đã nói, rửa vết thương ngoại thương cho Chu bộ khoái là do Diêm Diệu thủ tiến hành, nếungoại thương nhiễm trùng tới mức nói mê, hậu quả rất nghiêm trọng.
Đẩy cửa vào, chỉ thấy trong đại sảnh của Tế Thế đường chật kín người, Lôi bộ đầu và Long phó bộ đầu, còn có vài bộ khoái đang đứng vây quanh, bọn họ dùng ván cửa khiêng Chu bộ khoái đến. Lão phụ thân, vợ và con của Chu bộ khoái đang khóc lóc thảm thiết. Tiền Bất Thu chắp tay sau lưng đứng đó, vẻ mặt ngưng trọng, cạnh chân đặt một ấm thuốc trống không có tác dụng để đổ thuốc. Hiển nhiên đã rót thuốc cho Chu bộ khoái rồi nhưng không có hiệu quả.
Diêm Diệu thủ sắc mặt trắng bệch đứng đó, lầu bầu: “Sư phụ, người cũng thấy rồi. Lúc sáng, con quả thật hoàn toàn chiếu theo phương pháp mà hắn dậy để tiến hành xử lý vết thương lại từ đầu. Hiện tại xuất hiện loại tình huống này, khẳng định là phương pháp của hắn có vấn đề!”
Tiền Bất Thu hừ một tiếng: “Ngươi cũng dùng phương pháp này để làm cho mấy người bị thương khác, bọn họ sao không xuất hiện vấn đề gì?”
“Cái này …, bất kể là thế nào thì cũng là dùng phương pháp đó của hắn mà xảy ra vấn đề, phải tìm hắn chất vấn”.
Vừa nói câu này, Đỗ Văn Hạo đẩy cửa tiến vào, Tiền Bất Thu mừng rỡ, chắp tay nghênh đón: “Sư phụ tới rồi! Thương thế của Chu bộ khoái nguy kịch, đặc biệt mời người tới hội chẩn.”
Đỗ Văn Hạo lúc ở cửa đã nghe thấy lời của Diêm Diệu thủ, liếc hắn mộc cái, cũng không nói nhiều, cúi người nhìn sắc mặt Chu bộ khoái. Chỉ thấy hắn mê sảng nói linh tinh, cơ thể nóng rực như lửa đốt, xung quanh vết thương trên đùi do bị lang nha bổng đập nát biến thành một mảng đỏ sậm, trông giống như nổi ban, không khỏi nặng trĩu trong lòng.