Tống Y

Chương 92

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói mấy câu khách khí, hỏi: "Thân thể của nhị nãi nãi thế nào rồi?"

Bàng huyện ủy cười nói: "Hiện tại đã có thể xuống giường đi lại rồi".

"Vậy thì tốt rồi! Cứ tiếp tục dùng thuốc đi". Đỗ Văn Hạo thấy bà vú ôm hài tử, hài tử đó đang ngủ say, hỏi: "Hài tử đỡ khóc đêm chưa?"

Lưu thị trong lòng lo lắng, nói: "Hôm nay tới đây cũng là vì chuyện này, Hổ tử vẫn khóc đêm không thôi, dán bùa cũng chẳng có tác dụng, Đỗ đại phu, ngươi khám bệnh cho tiểu gia hỏa này đi".

Đỗ Văn hạo quay đầu nói với Tiền Bất Thu: "Bất Thu, ngươi về phương diện nhi khoa là lợi hại nhất, không ai hơn được ngươi, ngươi khám cho hài tử đi".

Tiền Bất Thu chắp tay nói: "Vâng, sư phụ". Bảo bà vú ôm Hổ từ ngồi xuống, bắt đầu chấn sát.

Lúc này, Lâm Thanh Đại biết tin cũng từ hậu đường đi ra chào hỏi. Bàng Vũ Cầm cầm tay Lưu Thị, nói: "Mẫu thân, người tới đúng lúc lắm, Lâm chưởng quỷ và Đỗ tiên sinh đã thương lượng, muốn mở rộng Ngũ vị đường, mua mấy nhà ở đằng sau, xây một cái bệnh... bệnh".

"Bệnh viện!" Đỗ Văn Hạo nói đỡ.

"Đúng! Xây một cái bệnh viện. Để cho bệnh nhân cấp cứu và bị bệnh nặng cần phẫu thuật giống như Chu bộ khoái và Lưu bộ khoái ở lại điều trị. Đợi sau khi chữa khỏi mới cho về. Vừa thuận tiện cho bệnh nhân, lại cho thể tăng thêm thu nhập cho tiệm thuốc.

lâm Thanh Đại mỉm cười bổ sung: "Đỗ tiên sinh đã cân nhắc rồi, chủ yếu là có thể cấp cứu kịp thởi cho bệnh nhân và tùy lúc theo dõi bệnh nhân mắc bệnh nặng, điều chỉnh dùng thuốc, khi xuất hiện nguy hiểm thì có thể kịp thời cứu chữa".

Bàng mẫu gật đầu liên tục: "Cách này hay lắm! Đã mua chưa? Lâm chưởng quỹ dẫn ta đi xem đi! Đỗ đại phu, người ở đây khám bệnh cho hài tử nhé, đừng để ý đến chúng ta". mấy người Bàng mẫu theo Lâm Thanh Đại tới hậu viện.

Đỗ Văn Hạo ngồi ở bên cạnh, quan sát Tiền Bất Thu khám bệnh cho hài tử: "Ta đối với bệnh của tiểu hài không có biện pháp, đặc biệt là tiểu hài quá nhỏ. Không bắt được mạch, lại quấy khóc không thôi, thật sự là không biết phải làm sao. Người có thể chỉ điểm cho ta xem phải khám bệnh cho tiểu hài thế nào không?"

Tiền Bất Thu cười ha ha, nói: "Khám bệnh cho trẻ sơ sinh, khó có thể bắt được mạch, phải chẩn sát dấu vân tay, cũng chính là đường kinh lạc trên ngón trỏ.

Đúng rồi! Đỗ Văn hạo vỗ đầu, nhớ tới khi ở trường y cũng từng được học qua cách này, bá phụ cũng đã nói qua. Chỉ là, mình lúc trước căn bản không nghĩ tới sẽ làm bác sĩ nhi khoa, cho nên không chú ý nghe, không ngờ đại phu cổ đại đều là toàn khoa, bệnh của tiểu hài cũng khám được. Xem chỉ văn cụ thể để phán đoán bệnh chứng như thế nào, hắn đã quên sạch rồi. Lúc này bèn ngưng thần lắng nghe.

Tiền Bất Thu chỉ vào một đường kinh lạc ở bên trên ngón tay trỏ hơi nghiêng về phía ngón tay cái, nói: "Đây chính là chỉ văn, tiểu nhi bình thường thì phải có màu đỏ và màu vàng đang xen ẩn dưới da, dùng tay day thì chỉ văn biến mất, sau khi bỏ ra thì sẽ thấy trở lại, đó là có hư chứng; chỉ văn day mà bất động, là có thật chứng, hoặc bệnh tà lưu lại trong cơ thể. Nếu có bệnh bên ngoài, thì chỉ văn của tiểu nhi sẽ hiện ra ngoài, có bệnh bên trong thì chỉ văn của tiểu nhi chìm vào trong; có bệnh thuộc hàn thì chỉ văn màu đỏ, có bệnh thuộc nhiệt thì chỉ văn màu tím đỏ; bệnh chứng thường thấy đều có thể lộ rõ trên chỉ văn của tiểu nhi, ví dụ như ngoại cảm phong nhiệt, thì chỉ văn màu tím nhạt, ngoại cảm phong hàn thì chỉ văn màu đỏ nhạt..."

Tiền Bất thu giảng giải cặn kẽ, Đỗ Văn Hạo vốn đã học qua, sau khi nghe lại cũng nhớ được ngay. Chỉ có điều, xem chỉ văn cho tiểu nhi để chẩn bệnh, sau Tống triều thì lại có phát triển mới, xuất hiện rất nhiều thành quả nghiên cứu mới, qua sự đề tình của Tiền Bất Thu, Đỗ Văn Hạo cũng nhớ lại một chút, nói ra để giao lưu với Tiền Bất Thu, Tiền Bất Thu vuốt râu nghe và gật đầu liên tục.

Cụ thể là nói tới bệnh khóc đêm của hổ tử, Tiền Bất Thu nói: "Tiểu nhi khóc đêm đa phần là vì tì hàn tâm nhiệt, sợ hãi mà thành bệnh. Chỉ văn của hài tử này có màu tím nhạt, lưỡi đỏ và bựa lưỡi trắng, tràng vị đầy ứ, tâm hỏa nội thịnh, dùng câu đằng ẩm có thể trị. Thanh nhiệt làm bình ổn gan, điều dưỡng tràng vị, phục dụng ích nguyên tán để thông quan khiếu, tam tiêu yên ổn thì khóc đêm sẽ tự dứt".

Đề bút viết phương thuốc, đưa cho bà vú đi lấy thuốc.

Chính vào lúc này, ngoài cửa có người hỏi: "Xin hỏi Đỗ tiên sinh có đây không?"

Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở ngoài cửa có ba nữ tử và một tráng hán mặt đen đang đứng. Một phu nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đi đứng có chút khó khăn, cũng trát son trát phấn rất dày, cứ cười một cái là vụn rơi xuống. Người đang đỡ ả chính là nha hoàn tên là Tiêm nhi, không biết trời cao đất dày sáng sớm đã tới mời Đỗ Văn Hạo tới Miên Xuân viên khám bệnh, đang trừng mắt nhìn hắn. Người kia là một nữ tử trẻ tuổi, chính là nữ tử thanh lâu Mị Nhi đã ném tú cầu cho Đỗ Văn Hạo!

Đỗ Văn hạo đã đoán ra là ai, lạnh nhạt mỉm cười: "Mấy vị tìm ta có chuyện gì?"

Mị Nhi tiến vào nhìn Đỗ Văn hạo cười cười, nghe vậy liền chầm chậm bước tới, giơ tấm khăn lụa lên, một mùi hương thoang thoảng ùa tới, nhưng lại không nói chuyện cùng hắn mà trước tiên lại làm lễ với Tiền Bất Thu: "Thần y cũng ở đây à?"

"Ừ! Tiền Bất Thu chỉ vuốt râu mỉm cười.

Mị Nhi lúc này mới làm lễ với Đỗ Văn Hạo, chỉ vào phu nhân trung niên, nói: "Đỗ tiên sinh! Vị này là Long mụ mụ của Miên Xuân viện chúng ta, sáng nay Long mụ mụ sai Tiêm nhi đi mời ngài tới viện tử uống trà, nhân tiện khám bệnh cho lão nhân gia người. Ngài sao không nể mặt?"

"À à, Đỗ mỗ đâu phải không nể mặt, chỉ là phương pháp đi mời đại phu của nha hoàn Tiêm nhi khá đặc biệt, Đỗ mỗ không quen, cho nên mới khước từ. Hơn nữa, bình thường chỉ có bệnh nhân cấp cứu hoặc bệnh quá nặng ta mới xuất chẩn. Vị Long mụ mụ này của các ngươi đã có thể tự đi tới đây, vậy thì lấy số rồi đợi đi, tới lượt ta sẽ khám bệnh cho".

Nha hoàn Tiêm nhi hừ một tiếng: "Thấy chưa, ta nói không sai mà, nhìn hắn..."

"Ngươi câm miệng! Tú bà Long thị nghiêm nghị quát: "Đều là con ** ngươi đắc tội với Đỗ tiên sinh, nếu không, thầy thuốc nhân ái như Đỗ tiên sinh đây, sao lại không đồng ý xuất chẩn? Còn không mau quỳ xuống bồi tội! Cẩn thận không lão thân lột da ngươi đó!"

Tiêm Nhi mặt trắng bệnh vì sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu, run rẩy nói: "Đỗ tiên sinh , nô tì có mắt không tròng, nói lời không biết nặng nhẹ, đã đắc tội với tiên sinh, xin tiên sinh trách phạt!"

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng cười: "Thôi đi! Các ngươi nếu muốn khám bệnh thì lấy số rồi đợi đi, nếu muốn tán gẫu, thứ lỗi Đỗ mỗ không rảnh".

mị Nhi mỉm cười quyến rũ, nói: "Tiên sinh nói phải, chúng ta sẽ đi lấy số. Trụ tử! Đi lấy số đi!"

Đại hán mặt đen cất tiếng vâng dạ ồm ồm, bước tới quầy thuốc cầm lấy một tờ giấy ghi số, đưa cho Mị Nhi.

Mị Nhi nhìn vào, thấy bên số trên mặt bàn của lão già mà Đỗ Văn Hạo đang khám: "Ối, phía trước còn có hơn chục người ư? Vậy thì phải đợi đến bao giờ? Mụ mụ người ngồi xuống đi, để Mị Nhi nghĩ cách".

Mị Nhi đỡ tú bà ngồi xuống ghế, uốn éo cái eo thon, chầm chậm bước trở lại: "Đỗ tiên sinh, ta có thể nói chuyện cùng vị lão gia gia này không?"

Đỗ Văn Hạo không biết nàng ta muốn làm trò gì, nhún vài nói: "Được, nhưng nhanh lên một chút".

"Được, hai câu là được rồi!" Mị Nhi đặt tay lên vai lão già, cúi người xuống, cười rất đáng yêu, suýt chút nữa thì chạm vào mặt lão già, cười khúc khích, nói ngọt xớt: "Lão gia gia, ông khám bệnh à?"

Lão già đó là một ông già hiền lành nhút nhát từ hương thôn phụ cận tới khám bệnh, cả đời chưa từng nói chuyện với nữ tử trong kỹ viện, càng chưa từng được một nữ tử phong tao như thế này đặt tay lên vai, nửa người trên đều mềm nhũn, bàn tay đầy gân xanh bám chặt mép bàn mới ổn định lại được thân hình, mặt đỏ lên, toét miệng cười lộ ra mấy cái răng vàng khè, lắp bắp nói: "Vâng... cô nương..."

"Lão nhân gia ông không khỏe ở chỗ nào?"

"Buổ tối... lão ngủ không ngon..."

"À, vậy bệnh của ông không gấp, bệnh của mụ mụ chúng ta lại rất gấp, hay ông bán lại số của ông cho tôi, rồi lấy số khác để đợi, được không? Tôi đưa tiền cho ông!" Tay lắc một cái, trên tay đã có một xâu tiền.

Lão hán đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lão không dám tin rằng có người lại bỏ ra một xâu tiền để mua số của lão, lắp bắp nói: "Cô nương... không phải đang nói đùa chứ? Một xâu tiền... mua số này của lão hán?"

"Ừ, có được không, lão gia gia".

"Được! Đương nhiên là được! Này, cho cô! Lão hán cầm số trên bàn đưa cho Mị Nhi, nhận lấy tiền trong tay nàng, hớn hở bước tới quầy hàng, lấy một số khác, chạy ra bàn đá ở ngoài cửa xếp hàng lại từ đầu.

Tuyết Phi Nhi xì một tiếng cười lạnh: "Có tiền thì hay lắm à? Đỗ tiên sinh, đừng khám bệnh cho bà ta!"

Đỗ Văn Hạo cũng cười nhạt: "Cô nương, cô làm vậy có phải khoa trương quá không?"

"Cả hai bên đều có lợi mà. Hì hì, không được sao?"

"Trước mặt ta thì không được, số vừa rồi cô lấy là bao nhiêu, đợi những người trước khám xong thì tới các người. Người tiếp theo!"

Một bệnh nhân xếp hàng tới lượt cầm số chạy tới, trù trừ một thoáng, cười bồi với Mị Nhi, nói: "Cô nương, số này tôi cũng bán cho cô, một xâu tiền, muốn không?"

"Được!" Mị Nhi mỉm cười, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đây là người ta tự nguyện bán cho ta, thế có được không? Trụ tử, đưa tiền! Vị ca ca này, sau khi bán số, xin ra ngoài đợi, đừng lấy số mới vội. Được không?"

"Được được! Không có vấn đề, đợi các ngươi khám xong đi rồi ta mới vào lấy số lại từ đầu!"

Đại hán mặt đen từ trong ngực lấy ra một xâu tiền, đưa cho bệnh nhân đó, cầm lấy số. Bệnh nhân cầm xâu tiền, vui mừng hớn hở ra khỏi cửa, cũng ngồi đợi ở trên bàn đá ở bên đường".

"Hiện tại có thể khám bệnh cho Long mụ mụ của chúng ta chưa, Đỗ tiên sinh? Mị Nhi nghiêng đầu cười hỏi.

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Phía sau còn có bệnh nhân..."

Những bệnh nhân đó sớm đã nhìn ra tiện nghi, ùn ùn vây đến: "Cô nương, số của ta cũng bán!" "Ta nữa! Ta cũng bán" "Ta cũng bán, năm mươi văn là được rồi!"

Trong chốc lát, số của mấy chục bệnh nhân xếp trước đều bán cho Mị Nhi cô nương, ai bán xong cũng chạy ra ngoài ngồi đợi ở bàn đá, trong nhà lập tức trống không.

Mị Nhi ngọt ngào ngồi xuống ghế, khuôn mặt trát đầy phấn hếch lên, nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, giờ đã được chưa?"

Đỗ Văn Hạo cười khổ, xem ra, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, đều có cơ hội đầu cơ trong bệnh viện, tốn hơn một lượng bạc là được khám bệnh trước, thở dài: "Được rồi, vậy thì mời Long mụ mụ của các ngươi tới khám bệnh đi!"

"Ồ!" Mị Nhi chạy đi như bay, đỡ tú bà ngồi xuống.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Bà không khỏe ở chỗ nào?" "Bị băng huyết đó! Tiền thân y cũng đã khám, lão thấy không đỡ, cho nên mới tìm ngươi khám, nghe khách nhân nói, ngươi giỏi thần kỹ Hoa Đà. Trên đại đường nha môn cứu cả người chết sống lại, ai cũng nói ngươi là thần. Cho nên muốn mời ngươi tới viện từ khám bệnh cho lão thân. Nhưng ngươi không tới, cho nên lão thân chỉ đành tự tới".
Bình Luận (0)
Comment